Tôi quen rồi, thậm chí quen cả cái bóng của cô gái hay xuất hiện cạnh anh – “trợ lý đặc biệt” tên Vy.

Cà phê và sân thượng

Tôi từng nghĩ, cưới được một người chồng giàu có, thành đạt là may mắn lớn nhất đời mình. Nhưng hóa ra, cuộc hôn nhân của tôi chỉ như một hợp đồng lạnh lùng, nơi cảm xúc bị chôn vùi dưới những bữa tiệc xa hoa và ánh mắt hời hợt.

Chồng tôi – Minh Hoàng – là tổng giám đốc một tập đoàn lớn. Ngoại hình bảnh bao, tài giỏi, xung quanh lúc nào cũng có phụ nữ ngưỡng mộ. Tôi quen rồi, thậm chí quen cả cái bóng của cô gái hay xuất hiện cạnh anh – “trợ lý đặc biệt” tên Vy.

Ngày hôm đó, trong một buổi tiệc công ty, tôi vô tình làm đổ ly cà phê vào chiếc túi xách hàng hiệu của Vy. Cô ta hét ầm lên, ánh mắt trách móc hướng về tôi như thể tôi là kẻ phá hoại. Nhưng điều khiến tôi đau nhất là phản ứng của Hoàng.

Anh lạnh lùng quát:
– Em có biết cái túi đó bao nhiêu tiền không? Em cố tình phải không?

Tôi chết lặng. Rõ ràng chỉ là một tai nạn, nhưng trong mắt anh, tôi lại như tội đồ. Tôi chưa kịp thanh minh thì anh đã kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc, lôi thẳng lên sân thượng.

– Đứng đó mà suy nghĩ đi, đến khi nào thấy mình sai thì hãy xuống. – Giọng anh lạnh như băng.

Cánh cửa kim loại khép lại, khóa “cạch” một tiếng. Tôi bị nhốt lại, trên sân thượng gió lồng lộng, đêm cuối đông rét buốt.

Tôi đứng chết trân, vừa tủi hờn vừa giận dữ. Vì một chiếc túi của tiểu tam mà chồng sẵn sàng nhốt vợ trên này sao? Tôi ôm lấy thân mình, cố chịu đựng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cơn sốt ập đến. Người tôi nóng ran, đầu óc quay cuồng.

Đến nửa đêm, tôi run lẩy bẩy, sốt cao đến 41 độ. Mỗi bước đi như giẫm trên lửa, mắt hoa lên. Tôi đập cửa, gào thét, nhưng chẳng ai nghe.

Trong cơn mê man, ký ức ùa về: những ngày mới cưới, Hoàng từng nắm tay tôi hứa sẽ không bao giờ để tôi khóc. Vậy mà giờ đây, chỉ vì một người phụ nữ khác, anh lại bỏ mặc tôi như kẻ thừa thãi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình trong bệnh viện. Bên cạnh là mẹ chồng, gương mặt lo âu. Hoàng cũng có mặt, nhưng ánh mắt anh lảng tránh.

Mẹ chồng nghiêm giọng:
– Con làm chồng mà để vợ sốt suýt nguy hiểm tính mạng, con có còn lương tâm không?

Hoàng im lặng. Tôi cười nhạt, giọng khàn đặc:
– Nếu không nhờ bác bảo vệ kiểm tra sân thượng, chắc tôi đã không còn ngồi đây.

Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn chồng nữa.

Những ngày sau, tôi cố tình giữ khoảng cách. Hoàng nhiều lần muốn giải thích, nhưng tôi không cho. Anh nói anh chỉ nhất thời nóng giận, rằng anh không hề có quan hệ gì với Vy ngoài công việc. Nhưng tôi không còn đủ lòng tin.

Đỉnh điểm là khi tôi tận mắt thấy Vy đến nhà, mang theo cháo và thuốc bổ cho Hoàng. Cô ta đứng ở cửa, dịu dàng:
– Anh làm việc vất vả quá, nhớ giữ gìn sức khỏe.

Tôi nhìn cảnh đó, trái tim vỡ nát. Tôi thu dọn hành lý, quyết định rời đi.

– Anh yêu túi xách và “trợ lý đặc biệt” của anh hơn cả mạng sống vợ mình. Vậy anh giữ cô ấy đi. – Tôi để lại một câu, rồi bế con rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo.

Ba tháng sau, tôi tự tìm được công việc mới, sống cùng con trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm áp. Tôi bắt đầu cảm nhận lại niềm vui giản dị: nấu bữa cơm cho con, đọc sách mỗi tối, không còn phải dè chừng ánh mắt chồng.

Một buổi chiều, Hoàng tìm đến. Anh gầy đi nhiều, mắt thâm quầng. Anh quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nghẹn ngào:
– Anh sai rồi. Anh mất em rồi mới hiểu mình đã đánh đổi điều gì. Vy đã nghỉ việc, nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Xin em cho anh cơ hội.

Tôi nhìn anh, lòng vừa đau vừa bình thản. Những ký ức về sân thượng lạnh giá, về cơn sốt 41 độ, lại ùa về. Tôi mím môi:
– Hoàng, tình yêu không phải thứ có thể nhốt lại rồi mở ra theo ý mình. Anh không chỉ nhốt tôi trên sân thượng, mà còn nhốt trái tim tôi trong sự lạnh lùng của anh. Và giờ, nó đã chết rồi.

Nói xong, tôi dắt con đi, để lại Hoàng ngồi sụp xuống, cô độc giữa hành lang dài.

Cuộc hôn nhân ấy khép lại, đầy cay đắng nhưng cũng giải thoát. Tôi hiểu rằng: đôi khi, một chiếc túi cà phê đổ vỡ chỉ là giọt nước tràn ly, phơi bày sự thật đã mục ruỗng từ lâu.