Cô gái 19 tuổi bị l/iệt nằm ở bệnh viện suốt 5 năm được chăm sóc bởi các điều dưỡng nam bỗng dưng có b/ầu, cả nhà ai cũng náo l/oạn lên đòi k/iện cho đến khi đứa bé được sinh ra thì …

Linh – cô gái 19 tuổi – từng là sinh viên năm nhất đại học, không may bị tai nạn giao thông khiến toàn thân liệt nửa người, nằm bất động suốt 5 năm trời trong một trung tâm phục hồi chức năng.

Gia đình khó khăn, mẹ già ngày ngày bán vé số, cha thì đi phụ hồ, thỉnh thoảng mới vào thăm con được một lần.

Suốt thời gian ấy, cô được chăm sóc bởi các điều dưỡng nam, vì khu vực phục hồi là khu nam giới nhiều hơn.
Cô không thể nói, không thể tự ăn, chỉ có thể nháy mắt và rơi nước mắt.

Thế rồi một ngày, bác sĩ gọi gia đình vào báo tin chấn động:

“Chúng tôi phát hiện cô bé đang… mang thai 3 tháng.”

Gia đình như nổ tung. Mẹ cô ngất tại chỗ.
Bố gào lên giữa bệnh viện:

“Ai dám làm nhục con tôi?
Nó bất tỉnh bao năm trời!
Tôi sẽ kiện tới cùng! Lôi từng người ra xét nghiệm!”

Ngay lập tức, bệnh viện đóng cửa nội bộ, kiểm tra tất cả camera, lịch trực, xét nghiệm ADN với toàn bộ nam nhân viên từng tiếp xúc với Linh.

Nhưng điều khó hiểu là: Không ai trùng khớp. Không có camera nào ghi lại gì bất thường.
Không có dấu hiệu xâm phạm.
Không có bằng chứng.

Gia đình uất nghẹn, nhưng vẫn phải để con sinh con.
Ngày Linh chuyển dạ, cả bệnh viện có mặt, truyền thông suýt nữa cũng nhảy vào.
Mọi người đứng bên ngoài phòng sinh, tim như ngừng đập.

Đứa bé chào đời. Là một bé trai.
Và khi vừa mở mắt…
Tất cả những người có mặt – từ gia đình đến bác sĩ – đều chết sững.

Vì gương mặt cậu bé…
giống hệt người anh trai của Linh – đã mất cách đây 7 năm trong một vụ tai nạn đuối nước.
Không sai một nét.
Không thể nhầm được.

Mẹ Linh run rẩy lùi lại.
Còn cha thì ngồi phịch xuống ghế, miệng lắp bắp:

“Trời ơi…
Đó là… là thằng Tâm…
Không thể nào…”

Ngay sau đó, người ta phát hiện một chi tiết chấn động hơn nữa:
Trước khi mất, người anh ấy từng hiến tạng – và một trong những người nhận…
là chính Linh.
Trong ca phẫu thuật sau tai nạn, Linh được ghép thận từ chính anh trai mình.

Không ai giải thích nổi tại sao một cô gái bị liệt, không tiếp xúc với ai, lại có thể mang thai.

Không ai lý giải được vì sao đứa bé lại giống hệt người anh trai đã khuất – từ vết bớt đến nốt ruồi bên cổ.

Chỉ có Linh – sau khi sinh con, lần đầu tiên mở miệng nói được… thì chỉ thều thào đúng một câu:

“Anh… về… với em rồi…”

“Có những sợi dây huyết thống… không đứt bởi cái chết.
Chúng chỉ… chuyển hình.”