Cô bước tới, giọng run run: “Anh ơi, em bị nhỡ chuyến, họ thả em ở đây. Anh cho em đi nhờ tầm năm cây nữa là tới nhà em được không ạ?”

Đang lái xe đường dài có 1 cô gái tóc dài vẫy đi nhờ xe lúc 11h đêm

Tôi khựng lại. Giờ này, nơi này, sao lại có cô gái? Hay là người ta nhỡ xe? Lòng trắc ẩn nổi lên, tôi dừng lại.

Tôi làm nghề lái xe tải, quen với những chuyến hàng xuyên đêm. Mỗi lần nhận chuyến cuối tháng là lại căng mình mà chạy, vì chỉ cần giao hàng đúng hẹn là được thêm khoản thưởng kha khá. Tối qua cũng vậy, tôi nhắn về cho vợ:

“Tối nay anh không về đâu, chạy nốt chuyến này là đủ 20 triệu cả lương cả thưởng rồi.”

Cơm tối xong, tôi nổ máy, rời bãi lúc hơn 11 giờ. Đường quốc lộ đêm ấy vắng ngắt, chỉ có tiếng gió và tiếng lốp xe nghiến trên mặt đường. Tôi bật radio, cố tỉnh táo mà chạy tiếp thì bất ngờ thấy phía xa có bóng người — một cô gái mặc áo trắng, quần đen, tay xách vali, đang vẫy xe giữa khoảng tối nhập nhoạng.

Tôi khựng lại. Giờ này, nơi này, sao lại có cô gái? Hay là người ta nhỡ xe? Lòng trắc ẩn nổi lên, tôi dừng lại.

Cô bước tới, giọng run run:

“Anh ơi, em bị nhỡ chuyến, họ thả em ở đây. Anh cho em đi nhờ tầm năm cây nữa là tới nhà em được không ạ?”

Tôi nhìn cô — khuôn mặt còn trẻ, mệt mỏi, ánh mắt khẩn khoản. Nghĩ bụng: “Đời tài xế cũng lắm người giúp mình, giờ mình giúp lại có sao đâu.”

Tôi mở cửa:

“Lên đi, trễ thế này đứng ngoài nguy hiểm lắm.”

Cô cảm ơn rồi ngồi im lặng bên cạnh, tay ôm chặt chiếc vali. Được chừng dăm phút, cô bỗng khẽ kêu:

“Ơ, hình như em đánh rơi ví lúc nãy rồi, chỗ lúc em đứng vẫy anh đó. Hay anh quay lại giúp em tìm, trong đó có ít tiền em về quê…”

Tôi thoáng chột dạ. Giờ này mà quay lại giữa đoạn đường tối om thì cũng liều, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tôi lại mềm lòng. Tôi đánh lái quay xe, bật pha quét dọc lề đường, nhưng tìm mãi chẳng thấy ví đâu.

Cô thở dài, giọng nghèn nghẹn:

“Chắc rơi đâu mất rồi anh ạ. Trong đó em còn có 500 nghìn, định về quê thăm mẹ. Mẹ em ốm cả tháng nay… em làm công nhân, lương thấp, đi cả ngày mới bắt được chuyến xe này mà giờ mất ví, em chẳng biết làm sao về được nữa…”

Cô nói, nước mắt lưng tròng. Tôi nghe mà thấy thương. Nghĩ đến cảnh vợ con ở nhà, tôi chép miệng móc ví rút 500 nghìn dúi vào tay cô:

“Thôi, coi như anh giúp em chút đường về. Giờ khuya rồi, em về cho sớm.”

Cô cúi đầu cảm ơn, giọng run run:

“Em cảm ơn anh nhiều lắm, mai em có số em gửi lại…”

Rồi cô xuống xe ở đoạn rẽ vào xóm nhỏ. Tôi nhìn theo, chỉ thấy bóng cô khuất dần trong đêm.

Sáng hôm sau, ngồi uống cà phê ở bến xe, tôi kể lại chuyện đêm qua cho mấy anh em tài xế nghe. Chưa dứt câu, thằng Tùng — bạn tôi — cười khẩy:

“Lại dính con nhỏ đó rồi à? Nó chuyên đi lừa tài xế đường dài đấy. Lúc thì bảo mất ví, lúc thì nói về quê thăm mẹ, cứ mỗi ông lại xin được vài trăm. Tụi anh gặp mấy lần rồi.”

Tôi sững người, cốc cà phê trong tay nguội lạnh. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh cô gái tối qua — dáng nhỏ bé, tay ôm vali, giọng run run giữa đêm khuya.

Tôi thở dài. Đường dài thì lạnh, nhưng lòng người… còn lạnh hơn.