Ở làng Đồng Cạn, ai cũng biết ông Lưu Văn Nghĩa, người đàn ông 82 tuổi sống một mình trong căn nhà cũ mốc rêu. Từ ngày vợ mất, ông quanh quẩn với đàn gà và mảnh vườn. Ba người con trai – Tuấn, Tỵ, Tạo – đều làm ăn xa, ít khi gọi điện, càng không về thăm.
Mùa mưa năm ấy, ông Nghĩa bị ngã trong vườn.
Chỉ có ông Ngạn – trưởng thôn – phát hiện, đưa ông đi trạm xá, chăm từng bát cháo, từng viên thuốc.
Bác sĩ bảo:
“Ông yếu lắm rồi.
Gọi con cháu về gặp lần cuối.”
Ông Ngạn run run bấm điện thoại.
Cả ba đứa con trai chỉ trả lời bằng một câu giống hệt nhau:
“Con đang bận, vài hôm nữa con về.”
Nhưng ông Nghĩa không còn vài hôm.
Chiều cuối cùng, ông Nghĩa cố thở, nắm tay trưởng thôn:
“Tôi… gửi lại ông… chỗ tiền đền bù đất…
Trong phong bì… ghi rõ… làm theo ý tôi…”
Mắt ông dần khép lại, hơi thở tắt nhẹ như khói bay.
Khi ba đứa con về tới nơi, đám làng đã dựng rạp xong.
Chúng khóc lóc thảm thiết, ôm quan tài gào như sấm, ai nhìn cũng tưởng thương bố lắm. Nhưng chỉ ông Ngạn thấy cay nơi sống mũi: lúc sống không thấy mặt, lúc chết thì khóc ầm trời.
Đến hôm đưa tang, cả ba còn giành nhau đứng đầu hàng phúng viếng, như thể từ nhỏ đã hiếu thảo.
Nhưng vừa hạ huyệt xong, còn chưa kịp dỡ rạp, Tuấn – con cả – đã gằn giọng:
“Chỗ đền bù đất đâu? Phải chia đều cho anh em chứ!”
Hai đứa em lập tức nhao vào:
“Đúng rồi! Bố để lại bao nhiêu? Tiền đâu?”
Không ai nhắc đến bố, chỉ hỏi tiền.
Ông Ngạn thở dài, lấy phong bì ông Nghĩa tìm cách nhét vào tay mình trước lúc chết.
Cả ba đứa con trợn mắt nhìn chăm chăm.
Tuấn xé phong bì.
Bên trong không có tiền, chỉ có một tờ giấy gấp đôi và sổ đỏ.
Khi đọc xong, mặt hắn chuyển từ đỏ sang tái, tay run lập cập.
Hai đứa em giật lấy đọc.
Cả ba đứng đơ như tượng.
Trên giấy là nét chữ gầy guộc của ông Nghĩa:
“Toàn bộ tiền đền bù đất và căn nhà này,
tôi để lại cho ông Ngạn – người duy nhất cho tôi miếng cháo khi đói, thay tôi sửa mái nhà lúc bão về.
Ba đứa con tôi không có phần.
Nếu chúng đòi, hãy đưa tờ này cho cả làng xem.”
Dưới đó còn một dòng khiến họ như bị sét đánh:
“Con nào chỉ tìm tôi để lấy tiền,
thì không xứng có phần trong những gì tôi để lại.”
Sổ đỏ đứng tên Lê Ngạn, đã sang tên trước một tuần – ngày bố còn tỉnh táo.
Không ai nói nổi một câu.
Lúc ấy, ông Ngạn mới chậm rãi lên tiếng:
“Bố các anh dặn tôi…
‘Tụi nó thương tiền hơn bố.
Cho chúng một đồng, chúng vẫn cãi nhau.
Nên tôi để lại cho người xứng đáng hơn.’
Tôi không muốn nhận, nhưng ông ấy khóc mà năn nỉ…
Tôi không từ chối được.”
Một lúc sau, ông Ngạn nói tiếp, giọng nghiêm lại:
“Nếu các anh không phục, mai tôi họp làng, đọc di nguyện trước mặt mọi người.”
Ba anh em mặt cắt không còn giọt máu.
Dân làng thì gật gù:
“Ông Nghĩa tỉnh lắm.
Của để dành phải để cho người biết thương mình.”
Từ hôm ấy, cả Đồng Cạn truyền nhau một câu:
**“Lúc sống không để bố yên,
Lúc bố chết đừng mong lấy của.”**











