Cả họ vỡ òa đón cháu đích tôn sau 10 năm hi;/ếm m//uộn, nhưng ông nội vừa nhìn mặt đứa b;é liền hoả;ng s/ợ

Gia đình ông Phát là một trong những dòng họ lớn ở vùng quê này, nổi tiếng với truyền thống ba đời làm nghề y và một nề nếp gia phong nghiêm ngặt như quân luật. Niềm tự hào lớn nhất của ông không phải là gia sản hay danh tiếng, mà chính là người con trai trưởng – anh Cường – người được ông đặt trọn vẹn niềm tin sẽ gánh vác, nối dõi tông đường. Nhưng bi kịch của dòng họ danh giá này lại bắt đầu từ một nỗi đau thầm lặng: Cường cưới vợ đã gần mười năm mà vẫn chưa có một mụn con.

Cả dòng họ sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Lời ra tiếng vào, ban đầu chỉ là những câu hỏi han bóng gió, dần dần trở thành những lời xì xào cay nghiệt sau lưng. Mỗi dịp giỗ họ, khi con cháu các nhà khác quây quần ríu rít, vợ chồng Cường lại trở thành tâm điểm của những ánh nhìn thương hại và cả những lời phán xét.

“Con dâu nhà ấy học cao, xinh đẹp mà không biết sinh nở thì cũng là vô phúc…”

“Tội nghiệp thằng Cường, trưởng nam mà không có người nối dõi, sau này hương khói ai lo?”

Anh Cường và vợ, chị Thảo, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu. Họ đã cùng nhau đi hết mọi nẻo đường, từ những bệnh viện danh tiếng nhất ở thành phố, những thầy lang giỏi nhất vùng, cho đến những ngôi đền, ngôi chùa linh thiêng nhất. Tiền bạc cạn kiệt, hy vọng cũng mòn dần theo năm tháng. Vào năm thứ chín của cuộc hôn nhân, họ gần như đã buông xuôi. Tờ đơn xin nhận con nuôi đã được soạn sẵn, chỉ còn thiếu chữ ký.

Và rồi, phép màu đã xảy ra, đúng vào lúc họ tuyệt vọng nhất.

Chị Thảo báo tin mang thai. Cả gia đình như vỡ òa. Ông Phát mừng đến mức run lên, ông thắp hương khấn vái tổ tiên suốt mấy ngày liền. Niềm vui quá lớn khiến ông quên hết mọi nghi ngờ, mọi lời đồn đoán. Ông đặt tên cho cháu nội từ khi cái thai mới được bảy tháng, mời cả thầy tử vi nổi tiếng về xem số, rồi tự tay chuẩn bị một căn phòng riêng cho cháu theo đúng hướng phong thủy tốt nhất.

Ngày chị Thảo trở dạ, ông thuê hẳn một chiếc xe 7 chỗ từ quê lên thành phố, mang theo nào tráp đỏ, vòng vàng, và đặc biệt là tấm ảnh thờ của cụ tổ, với một niềm tin son sắt rằng: “Đứa bé vừa chào đời phải thấy được gốc rễ của mình”.

Tại bệnh viện, cả dòng họ đứng ngồi không yên bên ngoài phòng sinh. Khi cô y tá bế đứa bé trai kháu khỉnh ra, ai nấy đều xúm lại, xuýt xoa khen cậu bé trắng trẻo, giống bố như tạc.

Chỉ riêng ông Phát, khi ông bước tới gần để nhìn mặt cháu đích tôn, sắc mặt ông bỗng thay đổi đột ngột. Nụ cười rạng rỡ đông cứng lại, rồi nhanh chóng chuyển sang tái nhợt. Mắt ông dán chặt vào đôi mắt sâu và sống mũi thẳng tắp của đứa trẻ… một khuôn mặt mà ông không thể nào quên được. Nó như một nhát búa giáng thẳng vào niềm kiêu hãnh của ông.

Ông lùi lại một bước, rồi hai bước, quay người đi thẳng, không nói một lời chào. Giữa sự ngỡ ngàng của mọi người, ông bắt một chiếc taxi và yêu cầu tài xế về quê ngay trong đêm. Mặc cho con trai, con dâu gọi điện liên tục, ông tắt máy. Không một lời giải thích.

Sự im lặng đáng sợ của ông bao trùm lên cả gia đình. Hai hôm sau, trong bữa cơm đón mẹ con chị Thảo về nhà, người em gái của ông Phát mới rụt rè kéo chị Thảo ra một góc, thì thầm: “Chị ơi, em nghe anh Hai lẩm bẩm trong lúc say… Anh nói… thằng bé giống y hệt thằng Phong – đứa em họ từng ở nhờ nhà mình năm xưa.”

Phong. Cái tên như một vết sẹo cũ bị khơi lại, nhức nhối. Cậu là con nuôi của một người họ hàng xa, được đưa về ở cùng nhà ông Phát từ mười lăm năm trước để tiện ăn học. Phong hiền lành, ít nói nhưng rất thông minh. Bi kịch xảy ra vào một đêm mùa hạ, ông Phát tình cờ bắt gặp ánh mắt Phong nhìn trộm Thảo – khi ấy mới là cô bạn gái xinh đẹp của Cường. Một ánh mắt say đắm, si mê nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Đêm đó đã có chuyện gì xảy ra không ai biết, chỉ biết ngay hôm sau, Phong bị đuổi đi trong lặng lẽ. Cậu biến mất khỏi cuộc đời họ. Không một lá thư, không một cuộc gọi. Không ai dám nhắc lại cái tên đó nữa.

Nhưng giờ đây, một đứa bé mang đôi mắt giống hệt cậu ta đã xuất hiện, làm xáo động cả một dòng họ. Những lời đồn đoán, những nghi kỵ bắt đầu sôi sục.

Một tuần sau, giữa cuộc họp gia đình căng thẳng, chị Thảo đã làm một việc không ai ngờ tới. Chị đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tất cả mọi người, và thẳng thắn thừa nhận: “Vâng, đứa bé không phải là con của anh Cường.”

Cả căn phòng nín lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở.

“Nhưng chúng con đã đồng thuận,” chị nói tiếp, giọng bình tĩnh đến lạ. “Chúng con đã chọn làm điều này để giữ lại mái ấm này.”

Chị kể lại tất cả. Sự tuyệt vọng khi bác sĩ kết luận anh Cường vĩnh viễn không thể có con. Ý định ly hôn để giải thoát cho anh. Nhưng chính Cường đã giữ chị lại. Anh nói: “Nếu em thật sự muốn có một đứa con, anh chấp nhận. Miễn là người đó phải là người em tin tưởng, và là người xứng đáng.”

Và người chị đã chọn… chính là Phong. Người con trai đã từng yêu thầm chị, người đã chấp nhận rời đi trong im lặng chỉ vì không muốn phá vỡ tương lai của chị và Cường. Trong một chuyến công tác tình cờ năm ngoái, họ đã gặp lại nhau. Và Thảo đã hỏi anh một điều mà có lẽ không người phụ nữ nào dám hỏi…

Câu chuyện của chị như một quả bom nổ tung giữa dòng họ vốn luôn coi trọng huyết thống và truyền thống. Ông Phát vẫn không đến thăm cháu. Dòng họ lập tức chia làm hai phe. Một bên kịch liệt lên án hành động “đạp đổ gia phong”, “làm ô uế tông đường”. Một bên, sau những phút sững sờ, lại cảm phục tình yêu và sự vị tha của Cường.

Giữa cơn bão đó, đứa bé vẫn lớn lên từng ngày, bụ bẫm và khỏe mạnh trong vòng tay của cả cha và mẹ. Họ đã chọn không dùng máu mủ để làm nền tảng cho gia đình, mà dùng chính sự hy sinh, tình yêu thương và lòng thấu hiểu để cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ bằng cả trái tim. Và đó mới chính là sự nối dõi quý giá nhất.