Tôi bị é: p gả cho ông già 60 tu: ổi để cứu em trai đang chạy thận, 10 năm sau em thành đạt làm giám đốc tập đoàn lớn

Năm tôi mười chín tuổi, thanh xuân của tôi mang mùi thuốc sát trùng và tiếng máy chạy thận đều đặn đến ám ảnh. Giảng đường đại học với những ước mơ về một tương lai rực rỡ bỗng trở nên xa xỉ, nhường chỗ cho hành lang bệnh viện lạnh lẽo và những đêm không ngủ. Mẹ tôi ngồi gục bên giường bệnh của Hưng, em trai tôi, người đang chìm trong cơn mê man vì suy thận giai đoạn cuối. Đôi mắt mẹ trũng sâu, thâm quầng như hai cái hố đen nuốt chửng mọi hy vọng. Giọng bà đặc quánh lại, vỡ ra từng mảnh:

“Em con… không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bác sĩ nói phải có tiền chạy thận và tìm nguồn ghép cấp tốc… mà mẹ… mẹ đã vay mượn khắp nơi rồi, không xoay đâu được nữa…”

Từng lời của mẹ như những mũi kim châm vào tim tôi. Tôi quay sang cha, tìm kiếm một tia hy vọng mong manh. Ông ngồi ở góc phòng, lưng còng xuống, chìm trong làn khói thuốc đặc quịt. Điếu thuốc trên môi ông rít lên một hơi dài, như thể đang cố hút cạn nỗi bất lực của một người đàn ông trụ cột. Ông nén một tiếng thở dài nặng trịch, cái âm thanh của sự đầu hàng số phận, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt trốn tránh.

“Có một người… muốn cưới mày. Là ông Vĩnh, chủ tịch tập đoàn xây dựng. Ông ấy… năm nay 60 tuổi, giàu lắm. Chỉ cần mày gật đầu, ông ấy sẽ đưa ngay 2 tỷ, đủ để cứu thằng Hưng.”

Không gian như ngưng đọng. Tiếng máy chạy thận bên tai tôi bỗng trở nên inh ỏi. Tôi chết lặng. Hai tỷ. Một con số khổng lồ, một cái giá đủ để mua lại mạng sống cho em trai tôi, và cũng là cái giá để bán đi cả cuộc đời tôi. Tôi nhìn Hưng, em trai bé bỏng của tôi, đứa trẻ mới mười lăm tuổi, khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt, phải thở qua ống oxy. Trong khoảnh khắc nó hé mở đôi mắt mệt mỏi, tôi thấy trong đó một lời cầu cứu tuyệt vọng. Tấm bằng đại học, những buổi hẹn hò ngô nghê, cả một bầu trời thanh xuân trong veo phía trước… tất cả vỡ tan thành tro bụi. Tôi cắn chặt môi đến bật máu, gật đầu, giọng khô khốc:

“Con đồng ý. Miễn là cứu được thằng Hưng.”

Lễ cưới của tôi diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Không váy trắng bồng bềnh, không tiếng nhạc du dương, không bạn bè chúc tụng. Tôi mặc một chiếc áo dài đỏ đơn giản, bước lên chiếc xe sang trọng như thể dấn thân vào một nấm mồ được trang hoàng lộng lẫy. Người đàn ông ngồi cạnh tôi, người mà từ nay tôi phải gọi là chồng, quả thực rất già. Mái tóc ông đã muối tiêu, chải chuốt gọn gàng. Da mặt có những nếp nhăn của thời gian, đôi mắt trũng sâu nhưng không hề trống rỗng, ngược lại, chúng ánh lên một vẻ mệt mỏi và cô độc.

Đêm tân hôn, trong căn biệt thự rộng lớn và lạnh lẽo, tôi ngồi co rúm trên mép giường, sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Nhưng ông chỉ lặng lẽ rót cho tôi một ly nước ấm, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành ở góc phòng. Ông không động vào tôi dù chỉ một ngón tay. Giọng ông trầm và có phần xa cách:

“Cô cứ ở đây, tiếp tục đi học nếu muốn. Tôi sẽ lo hết chi phí. Tôi không cần gì ở cô cả. Tôi chỉ cần một người hiện diện trong căn nhà này, để tôi bớt cô đơn lúc tuổi già.”

Tôi ngẩng lên, sững sờ. Nước mắt mà tôi đã cố kìm nén suốt bao ngày bỗng trào ra, không thể kiểm soát. Tôi khóc nấc lên, không phải vì tủi nhục hay sợ hãi, mà vì một sự tử tế bất ngờ giữa tận cùng của tàn nhẫn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một con quái vật, nhưng người trước mặt tôi lại là một con người, một linh hồn cô đơn đang tìm kiếm một sự đồng hành.

Năm năm trôi qua. Ông Vĩnh giữ đúng lời hứa. Ông là một người thầy, một người bạn lớn hơn là một người chồng. Ông dạy tôi về kinh doanh, về cách nhìn người, về sự khốc liệt của thương trường. Ông cho tôi một mái nhà và sự an toàn. Rồi ông mất sau một cơn bạo bệnh, ra đi thanh thản. Trong di chúc, ông để lại cho tôi 30% tài sản cùng căn biệt thự. Tôi không tiêu xài hoang phí một đồng nào. Tôi lặng lẽ dùng số tiền đó, cùng những kiến thức ông đã dạy, thành lập một quỹ từ thiện mang tên ông: Quỹ Thiện Tâm Vĩnh Phúc.

Mười năm sau ngày định mệnh ấy.

Em trai tôi, Hưng, đã lột xác hoàn toàn. Từ một cậu bé cận kề cái chết, nó trở thành Giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ lớn. Đẹp trai, tài giỏi, xuất chúng, truyền thông tung hô nó như một thần đồng tái sinh của giới kinh doanh. Nó là niềm tự hào của cả gia đình.

Nhưng nó bắt đầu né tránh tôi. Những buổi họp mặt gia đình, nó viện cớ bận. Trong các bài phỏng vấn về con đường thành công, cái tên của tôi, người chị gái đã hy sinh cả tuổi xuân cho nó, chưa bao giờ được nhắc đến. Nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi, nhưng tôi tự nhủ, miễn nó sống tốt là được.

Cho đến một hôm, nó lái chiếc xe sang bóng loáng đến thẳng căn hộ chung cư bình dân nơi tôi sống. Nó đứng trước mặt tôi, cao lớn, lịch lãm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và xa lạ.

“Chị đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Đặc biệt là trước đối tác hay truyền thông.”

Tôi chết lặng, lần thứ hai trong đời. Cảm giác này còn đau hơn cả nhát dao năm xưa.

“Em không muốn người ta đào lại quá khứ, rằng em có một người chị gái từng phải gả cho một ông già 60 tuổi để đổi lấy tiền cứu mạng mình. Nó thật nhục nhã.”

“Chị đã đánh đổi cả tuổi xuân vì em…” – Tôi thì thào, giọng lạc đi.

“Em biết. Em rất biết ơn. Nhưng bây giờ vị trí của em đã khác. Em có sự nghiệp, có tương lai. Em không thể để người ta nghĩ em leo lên được vị trí này bằng một mối quan hệ nhơ nhuốc như vậy.”

“Nhơ nhuốc?” – Tôi lặp lại từ đó, cảm thấy vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Tôi nhìn sâu vào mắt em trai mình. Đứa trẻ năm nào nắm chặt tay tôi khóc lóc vì những cơn đau thận hành hạ, giờ đây ánh mắt nó sắc như dao, sẵn sàng cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ mà nó cho là vết nhơ.

Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát.

“Được thôi. Em chọn con đường của em. Chị cũng sẽ đi con đường của chị.”

Hai tháng sau.

Một cơn địa chấn làm rung chuyển giới kinh doanh. Tập đoàn nơi Hưng làm giám đốc chính thức mất đi ba hợp đồng chiến lược lớn nhất, tổng giá trị thiệt hại lên đến hơn 800 tỷ. Cổ phiếu lao dốc không phanh. Báo chí đồng loạt đưa tin: người đứng sau loạt rút vốn đầu tư bất ngờ này không ai khác chính là Quỹ Thiện Tâm Vĩnh Phúc – một quỹ đầu tư kín tiếng nhưng đầy quyền lực, do chị gái ruột của Hưng, một người phụ nữ bí ẩn, điều hành.

Đêm đó, Hưng gọi cho tôi, giọng nó lạc đi trong hoảng loạn và giận dữ.

“Chị đang làm cái quái gì vậy?! Chị định hủy hoại em sao?!”

Tôi vẫn giữ giọng thản nhiên, như đang nói chuyện thời tiết.

“Chị không hủy hoại em. Chị chỉ đang rút lại những gì chị đã âm thầm gieo trồng để nuôi lớn em suốt 10 năm qua.”

Đầu dây bên kia im bặt. Tôi nói tiếp, từng lời rõ ràng, đanh thép.

“Em thực sự nghĩ rằng em leo lên được vị trí hôm nay chỉ bằng tài năng của mình thôi à? Ba đối tác chiến lược vừa rồi, những người đã nâng đỡ em từ những ngày đầu, đều là bạn cũ của ông Vĩnh, do chính tay chị giới thiệu. Từng hợp đồng, từng cơ hội em có được, chị đều đứng phía sau sắp đặt. Em không biết, không có nghĩa là nó không tồn tại.”

Tôi ngừng lại một giây, để cho sự thật thấm vào tâm trí nó.

“Chị không cần em trả ơn. Nhưng chị không cho phép em được quyền quên đi nguồn cội của mình, và càng không cho phép em chà đạp lên sự hy sinh đã tạo nên em của ngày hôm nay.”

Hưng im lặng rất lâu bên đầu dây. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của nó, nặng nề và hụt hơi, như cái ngày nó nằm trên giường bệnh.

Một tuần sau, Hưng tổ chức một cuộc họp báo lớn. Trước toàn thể giới truyền thông, nó không nói về khủng hoảng của công ty. Nó cúi đầu thật sâu, một cái cúi đầu của sự sám hối.

“Hôm nay, tôi muốn công khai một sự thật. Người đã hy sinh cả cuộc đời mình, gả cho một người đàn ông đáng tuổi ông mình để đổi lấy mạng sống cho tôi… chính là chị gái ruột của tôi. Người đã âm thầm đứng sau hỗ trợ, kết nối cho tôi những cơ hội đầu tiên trong sự nghiệp cũng chính là chị ấy. Tôi đã từng phụ lòng, từng xấu hổ, từng muốn chối bỏ quá khứ của mình. Nhưng hôm nay, tôi xin được ngẩng cao đầu, không phải vì thành công tôi có, mà vì tôi may mắn có một người chị – mạnh mẽ, hi sinh và bản lĩnh hơn bất kỳ ai tôi từng biết.”

Cái kết của câu chuyện?

Tôi không xuất hiện trong buổi họp báo đó. Tôi vẫn sống một cuộc đời lặng lẽ, điều hành quỹ học bổng mang tên người chồng quá cố, giúp đỡ hàng ngàn sinh viên nghèo có cơ hội đến trường. Tôi không cần ai tung hô hay ghi nhận.

Vì tôi biết, kẻ sống thật không bao giờ cần phải chứng minh.

Và người nợ nhân nghĩa, dù sớm hay muộn, cũng phải tự mình đối mặt và trả lại món nợ ấy.