Mưa lất phất rơi ngoài hiên, tiếng tí tách hòa lẫn với hơi thở nặng nề của tôi. Căn biệt thự rộng lớn, nơi gia đình tôi sinh sống, giờ đây im lặng một cách kỳ lạ. Chị Hà, người giúp việc đã gắn bó với chúng tôi suốt ba năm, đột ngột bỏ đi sáng nay. Không một lời từ biệt, không một cuộc gọi. Chỉ có mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn bếp, nét chữ run rẩy: “Tôi không thể để mắt mình chứng kiến những tội ác nhiều hơn nữa.”
Câu nói ấy như một nhát dao, cắt vào lòng tôi, khiến tôi đứng sững giữa căn bếp lạnh lẽo. Tội ác? Nhà tôi có gì đáng sợ đến mức khiến chị Hà, người phụ nữ hiền lành, luôn nở nụ cười dịu dàng, phải chạy trốn như thế? Tôi nắm chặt mảnh giấy, tim đập thình thịch, không biết nên bắt đầu từ đâu để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi tên Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng – Minh, một doanh nhân thành đạt, và con trai năm tuổi, bé Tí. Cuộc sống của chúng tôi, từ bên ngoài, có vẻ hoàn hảo: căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô Hà Nội, xe hơi, những kỳ nghỉ xa xỉ. Nhưng chỉ tôi biết, dưới lớp vỏ hào nhoáng ấy, là những vết nứt nhỏ mà tôi cố lờ đi. Minh, dù yêu thương tôi, thường xuyên vắng nhà vì công việc. Bé Tí, dù đáng yêu, lại hay lặng lẽ chơi một mình, như thể cảm nhận được sự trống rỗng trong gia đình.
Chị Hà đến với nhà tôi ba năm trước, khi tôi vừa sinh Tí. Chị lớn hơn tôi mười tuổi, dáng người gầy guộc, ánh mắt sâu thẳm nhưng luôn toát lên vẻ ấm áp. Chị chăm sóc Tí như con ruột, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, và đôi khi, còn lắng nghe tôi than thở về những áp lực vô hình của cuộc sống. Tôi quý chị, nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều về quá khứ của chị. Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của tôi.
Hôm chị Hà bỏ đi, tôi đang ở công ty, chuẩn bị một buổi họp quan trọng. Minh gọi, giọng anh hốt hoảng: “Lan, chị Hà nghỉ việc rồi. Chị ấy để lại một mảnh giấy kỳ lạ. Em về nhà ngay đi!” Tôi lao về, lòng rối bời. Khi đọc mảnh giấy, tôi cảm giác như có một bàn tay lạnh giá siết chặt tim mình. “Tội ác” – từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như một lời nguyền.
Tôi bắt đầu lục lọi căn nhà, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về chị Hà. Trong phòng chị, chỉ còn lại vài bộ quần áo cũ và một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi mở hộp, bên trong là vài tấm ảnh gia đình đã ngả vàng, một người phụ nữ trẻ – có lẽ là chị Hà thời trẻ – đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt. Dưới đáy hộp, tôi tìm thấy một mẩu giấy ghi số điện thoại, nhưng khi gọi, chỉ có tiếng tút dài vô vọng.
Minh, đứng sau tôi, cau mày: “Lan, em đừng nghĩ lung tung. Có khi chị ấy bị stress, viết bậy thôi. Chị ấy sống ở đây ba năm, có thấy gì bất thường đâu?” Nhưng giọng anh run nhẹ, như thể anh cũng đang cố thuyết phục chính mình. Tôi nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: “Nếu không có gì bất thường, tại sao chị ấy lại chạy trốn? Anh có giấu em chuyện gì không?”

Minh lắc đầu, nhưng tôi nhận ra anh tránh ánh mắt tôi. Sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi. Tôi quyết định tìm chị Hà, bằng mọi giá. Tôi hỏi thăm hàng xóm, nhưng không ai biết chị đi đâu. Một bà cụ bán nước gần nhà chỉ nói: “Chị Hà hay đứng ở góc đường, nhìn căn nhà của cô, mắt buồn lắm. Có lần tui nghe chị ấy lẩm bẩm gì đó, như là… sợ hãi.”
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ, nơi bóng tối như đang thì thầm những bí mật. Bé Tí, thường ngày vô tư, lại bất ngờ chạy đến, ôm lấy tôi: “Mẹ, con nhớ cô Hà. Cô bảo con đừng nói với mẹ, nhưng con thấy cô khóc ở góc vườn.” Tôi sững sờ, hỏi dồn: “Con thấy cô khóc khi nào? Cô nói gì với con?” Tí ngập ngừng: “Cô nói… có người xấu trong nhà mình. Cô bảo cô phải đi, nếu không sẽ nguy hiểm.”
Lời nói của con như một cú đấm. Người xấu? Trong nhà tôi? Tôi nhìn quanh, căn biệt thự sang trọng giờ đây trở nên xa lạ, như một mê cung đầy bí ẩn. Tôi quyết định kiểm tra camera an ninh, thứ mà Minh lắp khắp nhà nhưng tôi hiếm khi xem. Trong đoạn camera đêm trước khi chị Hà bỏ đi, tôi thấy chị đứng ở góc vườn, tay ôm mặt, như đang khóc. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là bóng dáng một người đàn ông, đứng trong bóng tối, nhìn chị từ xa. Khuôn mặt hắn mờ ảo, nhưng dáng người cao lớn, quen thuộc đến đáng sợ.
Tôi quay sang Minh, giọng run rẩy: “Anh biết người này là ai không?” Minh xem đoạn video, mặt tái mét. “Lan, anh… anh không chắc. Có thể là nhân viên bảo vệ.” Nhưng tôi không tin. Tôi nhận ra dáng người ấy – đó là Tuấn, bạn thân của Minh, người thường xuyên đến nhà chơi, luôn nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Sáng hôm sau, tôi gọi Tuấn đến nhà, viện cớ hỏi về một dự án Minh đang hợp tác. Khi anh ta bước vào, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh làm gì ở vườn nhà tôi đêm hôm đó?” Tuấn cười, nhưng nụ cười gượng gạo: “Lan, cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ ghé qua nói chuyện với Minh.” Nhưng ánh mắt anh ta dao động, và tôi biết anh ta đang nói dối.
Tôi không dừng lại. Tôi tìm đến khu chợ nơi chị Hà hay mua đồ, hỏi thăm một người bán rau mà chị từng nhắc. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt dè dặt: “Chị Hà có kể với tui, nói rằng nhà cô có chuyện không sạch sẽ. Chị ấy sợ, bảo nếu ở lại, sẽ bị liên lụy.” Tôi gặng hỏi, và bà tiết lộ một chi tiết khiến tôi rùng mình: “Chị Hà nói có lần thấy chồng cô và một người đàn ông cãi nhau trong garage, về chuyện tiền bạc. Chị ấy sợ bị phát hiện, nên không dám nói.”
Tôi trở về, đối mặt với Minh. “Anh và Tuấn đang giấu gì? Chị Hà thấy gì mà phải bỏ đi?” Minh tái mặt, ngồi sụp xuống sofa. Sau một hồi im lặng, anh thú nhận. Hóa ra, Tuấn và Minh dính líu đến một vụ làm ăn không minh bạch. Họ đã “vay” tiền từ một nhóm người nguy hiểm, và khi không trả được, Tuấn đề nghị Minh dùng căn nhà làm thế chấp. Chị Hà, vô tình nghe được cuộc nói chuyện ấy, đã bị Tuấn đe dọa nếu dám hé môi.
Tôi sốc, không tin nổi người chồng tôi yêu thương lại dính vào chuyện này. “Tại sao anh không nói với em?” Tôi hét lên, nước mắt lăn dài. Minh nắm tay tôi, giọng khàn: “Anh sợ mất em, mất gia đình. Anh nghĩ mình có thể giải quyết, nhưng… mọi thứ đi quá xa.”
Tôi quyết định tìm chị Hà. Dựa vào số điện thoại trong hộp gỗ, tôi lần ra địa chỉ chị ở một làng quê cách Hà Nội hai giờ đi xe. Khi gặp chị, tôi thấy chị gầy đi, ánh mắt đầy sợ hãi. “Lan, tôi xin lỗi,” chị nói, giọng run. “Tôi không dám ở lại. Tôi thấy quá nhiều – những người đàn ông đến nhà cô lúc nửa đêm, những cuộc cãi vã về tiền. Tôi sợ liên lụy, sợ cả cô và bé Tí gặp nguy.”
Chị kể rằng Tuấn từng đe dọa chị, yêu cầu chị giữ im lặng về những gì thấy được. Mảnh giấy chị để lại là lời cảnh báo, nhưng chị không dám nói rõ vì sợ tôi không tin. Tôi ôm chị, nước mắt lăn dài. “Chị ơi, cảm ơn chị đã lo cho chúng tôi.”
Tôi trở về, quyết định đối mặt với sự thật. Tôi gọi cảnh sát, cung cấp đoạn camera và lời khai của chị Hà. Tuấn bị bắt, còn Minh, dù đau lòng, cũng thừa nhận sai lầm và hứa hợp tác để chuộc lỗi. Nhưng bất ngờ lớn nhất đến khi tôi kiểm tra lại hộp gỗ của chị Hà. Trong một ngăn bí mật, tôi tìm thấy một lá thư chị viết nhưng chưa gửi: “Lan, nếu cô đọc được, hãy bảo vệ Tí. Cậu ấy là ánh sáng duy nhất trong căn nhà ấy. Tôi thấy cậu chủ (Minh) từng nói với Tuấn rằng cậu ấy sẽ làm mọi thứ để giữ cô, kể cả… bán cả linh hồn.”
Hóa ra, Minh không chỉ dính vào làm ăn bẩn, mà còn âm thầm lên kế hoạch rời bỏ tôi, để tôi và Tí an toàn khỏi những nguy hiểm anh gây ra. Lá thư của chị Hà, như một lời cảnh tỉnh, khiến tôi nhận ra rằng, dù yêu Minh, tôi cần mạnh mẽ hơn để bảo vệ con trai mình.
Dưới cơn mưa lất phất, tôi đứng trước căn biệt thự, ôm Tí, lòng nặng trĩu nhưng đầy quyết tâm. Cuộc sống phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng tôi biết, tôi sẽ không để bất kỳ “tội ác” nào chạm đến con mình nữa. Chị Hà, từ xa, đã cho tôi bài học lớn nhất: đôi khi, sự thật đáng sợ nhất lại là ánh sáng dẫn lối.