Mạng liên lạc bị nhiễu suốt từ khi chúng tôi tới thung lũng. Máy bộ đàm rè rè, sóng GPS liên tục nhảy loạn. Như thể có một từ trường mạnh đang bao trùm nơi này.

*Tất cả các tình tiết đều là hư cấu, mang tính chất giải trí

CHIẾC TRỰC THĂNG TRỞ VỀ TỪ ĐIỂM KHÔNG
1. CUỘC GỌI LÚC 3 GIỜ SÁNG
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại khẩn cấp của lực lượng cứu hộ.
Tiếng mưa quất ràn rạt lên ô cửa kính của trạm chỉ huy, gió đập phành phạch tấm biển hiệu. Tôi lồm cồm bật dậy, môi còn tê vì ngủ thiếu.

Bên kia đầu dây, giọng Trung úy Hạo run lên:

— Đội trưởng Minh, anh… anh phải ra ngay! Chiếc HN-03 xuất hiện rồi!

Tôi đứng bật dậy như bị điện giật.

HN-03.

Chiếc trực thăng du lịch biến mất 11 năm trước trong một chuyến chở ba vị khách và một phi công kỳ cựu. Nó bặt vô âm vô tín, không tìm thấy xác, không tìm thấy mảnh vỡ, không phát tín hiệu cầu cứu.

Vụ mất tích trở thành bí ẩn lớn nhất của ngành vận tải hàng không địa phương chúng tôi.

Và bây giờ… nó “xuất hiện”.

Trong một thung lũng hoang vu, không hề có đường bay, cách nơi mất tích gần 300 km.

Tôi lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

2. HIỆN TRƯỜNG KHÔNG THỂ GIẢI THÍCH

Khi xe cứu hộ chúng tôi tiến vào thung lũng, mặt trời còn chưa mọc. Sương đặc quánh, trắng đục như sữa. Đèn xe quét qua từng khối đá rêu phong, nước mưa nặng hạt rơi tí tách lên mui.

Rồi chúng tôi nhìn thấy nó.

HN-03 nằm chắn giữa thung lũng như thể vừa hạ cánh cách đây vài giờ.
Sơn trên thân máy còn mới, kính buồng lái không nứt, cánh quạt vẫn nguyên vẹn.

Nhưng có một điều làm tôi rợn tóc gáy:

— Không có dấu bánh đáp… — Hạo thì thầm. — Không có vết trượt, không có vết chạm đất…

Quả thật, nó nằm đó như thể đã xuất hiện bằng cách… rơi xuống đúng vị trí rồi đứng yên.

Một chiến sĩ khác gọi lớn:

— Đội trưởng! Anh phải xem cái này!

Tôi bước đến bên cánh cửa trực thăng.

Trên đó, bằng nét chữ nguệch ngoạc, như viết vội, như khắc bằng vật nhọn, có ba từ:

“ĐỪNG MỞ RA.”

Tôi cảm giác sống lưng lạnh buốt như ai vừa nhét đá xuống áo tôi.

3. BÊN TRONG — KHOẢNG TỐI KHÔNG ĐÁY
Dù cảnh báo rõ ràng, nhiệm vụ của chúng tôi không cho phép dừng lại.
Phải kiểm tra, phải cứu người nếu còn ai bên trong.

Tôi ra hiệu cho đội kỹ thuật mang đèn pha tới.

Khi cánh cửa trực thăng mở hé, một luồng khí lạnh lạ lùng phả ra. Nó không giống hơi lạnh tự nhiên — mà giống như thứ gì đó đã bị giam giữ lâu ngày.

Hạo rọi đèn vào trong.

Tia sáng… biến mất.

Không phải bị hấp thụ, cũng không phải bị chặn lại. Nó cứ tan vào bóng tối, như chiếu vào một cái vực không đáy.

— Sao lại… tối thế này? — Một chiến sĩ thốt lên. — Buồng lái đâu? Ghế ngồi đâu?

Không có gì cả.

Buồng trực thăng đáng lẽ chỉ rộng vài mét, nhưng thứ trước mắt chúng tôi là một khoảng tối rộng vô hạn, như một cửa hang mở ra không gian khác.

Tôi nuốt khan.

— Rọi mạnh hơn.

Ba cây đèn pha công suất lớn được bật lên cùng lúc.

Tất cả đều bị nuốt chửng.

Không phản xạ.
Không bề mặt.
Không điểm kết thúc.

Như thể ai đó đã cắt rỗng bên trong trực thăng, thay vào đó là một hố đen.

Một chiến sĩ sợ quá run lên:

— Đội trưởng, cái này… không phải bình thường đâu.

Tôi cũng nghĩ vậy.

4. MANH MỐI ĐẦU TIÊN
Chúng tôi bắt đầu kiểm tra xung quanh để tìm dấu vết của phi công và ba hành khách xấu số mất tích 11 năm trước.

Không có máu.
Không có quần áo, hành lý.
Không có bất kỳ vật dụng cá nhân nào.

Như thể chưa từng có ai ngồi trong chiếc trực thăng này.

Nhưng rồi Hạo hét lên:

— Tôi tìm thấy cái này dưới bụi cỏ!

Đó là một cuốn sổ tay, bọc nilon đã mục mép.

Tôi nhận ra ngay: đó là loại sổ phi công hay dùng để ghi thông số chuyến bay.

Trang đầu còn nguyên:

Phi công trưởng: Trịnh Quốc Vũ
Ngày khởi hành: 14/05/2014

Tôi lật sang trang cuối cùng.

Nét chữ run rẩy, viết nguệch ngoạc như đang hoảng loạn:

Ngày… không rõ.
Trên bầu trời không còn mặt trời.
Thời gian không trôi.
Chúng tôi lạc vào thứ không phải là bầu trời của con người.
Đừng mở cửa.
Đừng để nó ra ngoài.

Tôi nín thở.

“Nó”… là gì?

5. TÍN HIỆU LẠ
Mạng liên lạc bị nhiễu suốt từ khi chúng tôi tới thung lũng.
Máy bộ đàm rè rè, sóng GPS liên tục nhảy loạn. Như thể có một từ trường mạnh đang bao trùm nơi này.

Quân kỹ thuật báo:

— Đội trưởng, thiết bị đo bức xạ tăng bất thường. Không nguy hiểm, nhưng… không bình thường chút nào.

Bầu trời đột nhiên xám lại dù mặt trời vừa ló.

Cả thung lũng lạnh đi nhanh đến mức chúng tôi phải kéo khóa áo.

Tôi quay về phía trực thăng.

Khoảng tối bên trong… đang dịch chuyển.

Như thể có thứ gì đó đang chậm rãi trườn tới ngay sau cánh cửa mở.

Tôi lập tức ra lệnh:

— Đóng cửa lại! Ngay!

Nhưng đã muộn.

Một chiến sĩ đứng gần cửa hét thất thanh:

— Nó… nhìn tôi kìa!

Tôi chỉ thấy khoảng tối dày đặc chảy tràn ra như khói nước, nhưng hoàn toàn không có hình dạng cụ thể.

Nó không tỏa hơi nóng.
Không tỏa hơi lạnh.
Không có mùi.
Không có trọng lượng.

Chỉ có cảm giác… bị nhìn.

Hạo lao tới kéo người chiến sĩ kia lùi lại. Trên da cánh tay cậu ta xuất hiện những vệt xám nhợt, như bị hút máu.

Tôi hô lớn:

— Tất cả rút khỏi khu vực trực thăng 20 mét! Lập hàng rào chắn ngay!

Nhưng khoảng tối đó không tiến ra thêm.

Nó chỉ đứng ở ngưỡng cửa… như thể bị mắc kẹt.

Giống như ghi chú của phi công: Đừng mở cửa. Đừng để nó ra ngoài.

6. SỰ THẬT VỀ HN-03
Sau khi thiết lập vòng phong tỏa, nhóm nghiên cứu quân sự được gọi tới. Họ mang theo thiết bị đo từ trường, đo bức xạ, máy quét không gian.

Kết quả khiến ai cũng lạnh sống lưng.

— Thưa các anh, — chuyên gia Lâm run run — khoảng tối ấy không phải là vật chất thông thường… Nó là khoảng không gian bị xé rách. Một dạng giao thoa không-thời gian giống như hố đen vi mô.

Tôi nghẹn lại:

— Ý anh là… bên trong trực thăng không còn không gian vật lý?

— Đúng vậy. Nó nối với một vùng không xác định. Hoàn toàn không phải thế giới của chúng ta.

Tôi nhớ đến dòng cuối trong cuốn sổ của phi công:

“…Không còn mặt trời.
Thời gian không trôi…”

Họ đã bay vào thứ gì đó… không thuộc trái đất.

Nhưng vì sao trực thăng lại quay về?

Và vì sao chỉ quay về vỏ máy, còn bên trong là một vực tối?

7. VẬT THỂ CUỐI CÙNG
Buổi chiều hôm đó, khi toàn đội đang chuẩn bị rút ra khỏi hiện trường để chời chỉ thị cấp cao, một chiến sĩ hét lên:

— Phát hiện vật thể lạ gần bụi cây!

Chúng tôi chạy lại.

Đó là một máy ghi âm mini, loại của du khách hay mang theo.

Dính đầy bùn đất, nhưng còn hoạt động.

Tôi bật lên.

Sau tiếng rè rè, một giọng đàn ông vang lên, thở nặng nhọc:

“Nếu ai đó tìm được thứ này… xin hãy nói với gia đình tôi rằng… tôi đã cố…
… chúng tôi thấy một vầng sáng trên bầu trời… rồi mất tín hiệu…
… mọi thứ tối sầm… thời gian bị bẻ cong…”

Tiếng thở gấp.

Rồi giọng anh ta gần như gào:

“Có thứ gì đó đang nhìn chúng tôi! Không phải người! Không phải thú! Nó… nó muốn ra ngoài!”

Sau vài giây hỗn loạn, đoạn ghi âm kết thúc bằng một tiếng gào kinh hoàng:

“ĐỪNG MỞ CỬAAAA…”

Rồi im bặt.

Không một tiếng người khác.

Không một âm thanh từ “thứ bên trong”.

8. MỆNH LỆNH
20 giờ tối, trời đổ bão. Sấm sét dội xuống thung lũng liên hồi.

Bộ Chỉ huy gọi về cho tôi:

— Đội trưởng Minh, anh phải niêm phong chiếc trực thăng ngay lập tức. Không được để bất kỳ ai tiếp xúc với khoảng tối bên trong.

Tôi hỏi:

— Chúng tôi nên giữ hay tiêu hủy nó?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Rồi:

— Nếu có biến động… anh biết phải làm gì.

Tôi hiểu.

Nếu “nó” tràn ra… chúng tôi phải phá hủy cả chiếc trực thăng.

Có thể là cả thung lũng.

9. ĐÊM ĐÓ
Khoảng 1 giờ sáng, khi chúng tôi đang thay ca, tiếng còi cứu hộ vang lên inh ỏi.

Hạo chạy tới, mặt tái mét:

— Cửa trực thăng… tự mở ra!

Tôi lao đến hiện trường.

Gió thổi rít từng cơn. Sấm chớp sáng lóa.
Cánh cửa trực thăng mở toang, dù chúng tôi đã khóa chặt.

Khoảng tối bên trong… đang rung lên, như mặt nước bị khuấy.

Không phải rung vì gió.
Không phải rung vì sấm.

Nó rung theo nhịp… như nhịp… tim.

Tôi sợ đến mức chân lạnh ngắt.

— Tất cả chuẩn bị kích nổ khẩn cấp!

Nhưng trước khi người lính kịp đặt kíp nổ…

Khoảng tối co rút.

Rồi từ từ lùi vào bên trong thân máy.

Cánh cửa đóng lại.

Rầm.

Mọi thứ lại yên lặng.

Chỉ còn tiếng mưa đập xuống đất.

Tôi đứng chết lặng.

Hạo nói như thì thầm:

— Nó… không muốn ra ngoài nữa sao?

Tôi không nghĩ vậy.

Tôi có cảm giác… nó đã thử.
Và biết điều gì đó đã ngăn nó.
Thứ gì đó… bên ngoài.

10. KẾT THÚC KHÔNG BAO GIỜ CÓ HỒI ĐÁP
Sáng hôm sau, trực thăng quân đội đưa một tổ chuyên gia tối mật tới.

Họ phong tỏa toàn bộ thung lũng 5 km, không cho ai ra vào.

HN-03 được đưa vào hầm chứa đặc biệt, niêm phong như vật thể ngoài hành tinh.

Trước khi bị đưa đi, tôi nhìn thấy lần cuối.

Trên cánh cửa mà chúng tôi đã lau sạch, không còn chữ nào.

Nhưng khi ánh nắng chiếu nghiêng, trong vài giây, tôi nhìn thấy vết khắc hiện lại mờ mờ:

“NÓ CHƯA ĐI.”
Tôi sững sờ.

Lúc đó tôi hiểu một điều:

Chiếc trực thăng không phải trở về.

Nó chỉ là thứ vỏ mà cái bóng tối ấy đang… mượn để quay lại thế giới chúng ta.

Mượn để tìm đường ra.

Và một ngày nào đó… nó sẽ thành công.

11. LỜI CUỐI
Hai tuần sau, lực lượng đặc nhiệm thu giữ toàn bộ hồ sơ của chúng tôi. Mọi nhân chứng được yêu cầu im lặng tuyệt đối.

Trên bản tin, chính phủ tuyên bố:

“Chiếc trực thăng mất tích 11 năm trước đã được tìm thấy trong tình trạng hư hại. Không có sự sống sót.”

Một lời nói dối gọn gàng.

Không ai nhắc đến khoảng tối.
Không ai nhắc đến ba từ khắc lên cửa.
Không ai nhắc đến tiếng gào trong máy ghi âm.

Nhưng mỗi khi đi ngủ, tôi lại nhớ đến nhịp rung của hố đen ấy.

Như nhịp tim.

Như ai đó… đang kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ cửa mở lần nữa.