Tôi là Hoàng, ba mươi hai tuổi, nhân viên kỹ thuật cho một công ty tư nhân. Vợ tôi, Thảo, làm kế toán, mới sinh con được hai tháng. Cô ấy chưa kịp phục hồi sức khỏe đã phải nhận việc làm thêm tại nhà để kiếm chút tiền phụ trả nợ căn hộ mới mua. Con gái tôi lại yếu, hay ốm vặt, nên gần như đêm nào Thảo cũng thức trắng, người gầy rộc đi.
Nhà tôi có một đứa em gái – Hân, nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Hân lấy chồng được hai năm nhưng hai vợ chồng nó gần như chẳng chịu làm ăn gì. Cô em thì suốt ngày livestream bán hàng nhưng chủ yếu khoe quần áo, son phấn hơn là bán được hàng; còn chồng nó, Khánh, thất nghiệp triền miên, suốt ngày cà phê, điện tử, nay ăn nhờ mẹ đẻ, mai ăn nhờ mẹ chồng.
Tôi biết Hân lười nhưng mẹ tôi thì lại thương con gái út, luôn bắt tôi phải lo cho nó.
– “Con là anh, em nó bầu bí phải giúp đỡ chứ. Con gái nhà người ta đẻ có nhà chồng lo, còn nhà mình không lẽ để nó tự xoay?” – mẹ nói như ra lệnh.
Hôm đó, tôi vừa về đến nhà đã nghe mẹ gọi điện dồn dập:
– “Hân sắp sinh rồi, nó muốn vào bệnh viện tư cho yên tâm. Con lo cho em chút tiền đi.”
Tôi cau mày: “Viện tư cả trăm triệu, nhà nó không có tiền thì sinh viện công, ai chả sinh được.”
Mẹ tôi gắt lên: “Anh trai mà nói thế à? Nó yếu, phải sinh viện tư mới an toàn. Không có tiền thì con bỏ ra, vợ con còn được năm chục triệu tiền thai sản đấy, bảo nó cho mượn đi.”
Nghe mẹ nói, tôi có phần ái ngại. Dù sao Hân cũng là em gái ruột, tôi cũng không muốn trái ý mẹ. Tối đó, tôi quay sang bảo vợ: “Em, mẹ bảo cho Hân mượn 50 triệu tiền thai sản. Nó sắp đẻ rồi, không có tiền.”
Thảo lúc đó đang ngồi ru con, nghe vậy liền sững lại: “Anh nói gì cơ? Tiền thai sản của em là tiền nghỉ sinh, em còn phải mua sữa, thuốc cho con. Nhà mình đang nợ ngân hàng, anh biết chứ?”
Tôi nhăn mặt: “Anh biết, nhưng Hân là em anh, mẹ nói rồi. Giúp người nhà một lần có sao đâu? Rồi sau vợ chồng nó lo trả”.
Thảo ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Anh nói dễ lắm. Khi em sinh, anh có giúp được gì không? Em nằm cữ, con ốm, tiền viện phí, sữa, bỉm đều là em tự lo. Em mới sinh hai tháng, chưa kịp hồi phục đã phải nhận việc thêm vì sợ không đủ tiền trả nợ. Còn em anh, hai vợ chồng khỏe mạnh, suốt ngày ăn nhờ mẹ mà giờ lại đòi sinh viện tư đắt đỏ, anh không thấy vô lý à? Rồi chúng nó lấy đâu tiền trả?”
Tôi cáu: “Đừng có nói vậy. Nó là em anh lại sắp đẻ, không giúp thì anh mang tiếng.”
Thảo bật khóc, giọng nghẹn:“Anh sợ mang tiếng với người ngoài, còn vợ con anh thì sao? Anh có bao giờ nghĩ cho mẹ con em chưa?”
Tôi không kìm được, gắt lên: “Tôi nói cho cô biết, lúc em tôi đẻ mà cô không đưa tiền thì đừng trách!”
Không khí im phăng phắc. Thảo nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy. Hai hôm sau, Hân nhập viện thật. Tôi đang ở công ty thì mẹ gọi dồn dập: “Con ơi, nó vào viện rồi, con mang tiền đến cho em đi, nhanh lên…”
Sao đẻ sớm vậy mẹ?
Chưa đẻ nhưng em nó muốn nhập viện sớm cho yên tâm.
Tôi lao về nhà định mở két lấy tiền, nhưng Thảo đã thay mật khẩu. Tôi gào lên: “Cô đổi mật khẩu két à?”. Thảo chỉ bình thản: “Đúng. Anh muốn giúp thì tự đi vay, đừng động vào tiền của mẹ con em.”
Tôi thấy máu dồn lên mặt, tức nghẹn không nói được. Trong đầu chỉ nghĩ: Vợ mình thật nhỏ nhen, ích kỷ. Tôi xông ra khỏi nhà, chạy thẳng đến nhà bố mẹ vợ.
Bước vào, tôi nói lớn, không giữ nổi bình tĩnh: “Con trả lại con gái cho bố mẹ dạy lại! Em gái con đi đẻ, không có tiền, vậy mà vợ con giữ khư khư 50 triệu trong két, còn thay mật khẩu không cho con lấy! Vợ con như thế con ly hôn cô ta luôn chứ không sống cùng nữa”.
Cả nhà sững lại. Bố vợ tôi – ông Quang – là người trầm tính, điềm đạm. Ông đặt chén trà xuống, nhìn tôi một hồi rồi hỏi:
– “Hoàng, con nói em gái con đi đẻ ở viện tư phải không?”
– “Vâng. Nó muốn vào đó cho yên tâm, chứ viện công đông, khổ lắm.”
Ông nhíu mày:
– “Thế hai vợ chồng nó làm gì?”
Tôi ngập ngừng:
– “Dạ… nó ở nhà bán hàng online, chồng nó thì chạy xe công nghệ…”
– “Thu nhập bao nhiêu một tháng?”
Tôi im lặng. Ông cười nhạt:
– “Không làm, không dành dụm, mà lại đòi vào viện tư đắt đỏ. Vậy là muốn sinh con hay muốn khoe của? Con bảo vợ con ích kỷ, nhưng bố thấy nó là người có lý đấy.”
Tôi sững sờ. Ông tiếp lời, giọng chậm rãi nhưng sắc lạnh:
– “Thảo mới sinh hai tháng, vẫn còn yếu, con thì suốt ngày đi làm, con bé vừa trông con vừa làm thêm, người gầy rộc mà vẫn cố kiếm tiền trả nợ. Con có thấy thương không? Hay chỉ biết nghe mẹ, lo cho nhà mình, còn vợ con thì bỏ mặc?”
Tôi đứng chết lặng. Ông nhìn thẳng vào tôi:
– “Nếu con coi trọng nhà mình hơn vợ con, thì tốt nhất khỏi cần ở chung nữa. Con gái bố không cần một người chồng chỉ biết nghe mẹ và nghĩ cho em gái mà quên mất ai mới là người đang cùng mình gánh vác cuộc đời này.”
Tôi ấp úng:
– “Bố… con chỉ muốn giúp em gái…”
Ông ngắt lời:
– “Giúp người là tốt. Nhưng giúp bằng tiền của người khác thì là ép buộc. Con thử nghĩ xem, nếu Hân sinh xong, con định trả lại vợ bằng gì? Hay lại bảo ‘chị em một nhà, không cần tính toán’? Người vợ nào cũng chỉ có một giới hạn chịu đựng thôi, Hoàng ạ.”
Rồi ông nói một câu khiến tôi choáng váng:
– “Nếu con thấy vợ mình sai vì không đưa tiền, vậy thì bố đồng ý cho con gái bố ly hôn. bố không dạy con mình để làm con dâu ngoan cho một nhà chỉ biết bóc lột và coi khinh công sức của phụ nữ như thế.”
Cả người tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tôi đứng chết trân, tim đập thình thịch. Giờ biết xoay đâu tiền cho em gái đi đẻ bây giờ. Thực sự cả bố vợ và vợ tôi đều không thể nào chấp nhận được…









