Vợ bị l/iệt nên 4 tháng rồi tôi không được làm chuyện ấy, bí bách quá tôi để mặc cô ta 10 ngày trời để đi xả láng với em gái cùng công ty. Nào ngờ hôm về, vừa mở cửa thì tôi bủn rủn khi nhìn thấy người phụ nữ quý phái đứng trước mặt ..

Căn nhà của chúng tôi từng ngập tràn tiếng cười. Tiếng cười của Lan, vợ tôi, trong trẻo như pha lê, có thể xua tan mọi muộn phiền. Chúng tôi đã có những ngày tháng hạnh phúc, thứ hạnh phúc bình dị mà tôi từng ngỡ sẽ kéo dài mãi mãi. Cho đến ngày tai nạn ập đến, cướp đi nụ cười và đôi chân của cô ấy.

Thoắt cái, đã bốn tháng trôi qua. Bốn tháng nặng nề như chì, không một đêm nào chúng tôi là vợ chồng đúng nghĩa. Chiếc giường tân hôn rộng thênh thang trở thành một ranh giới vô hình. Bên này là tôi, một gã đàn ông khỏe mạnh, khao khát hơi ấm. Bên kia là Lan, im lìm trên giường bệnh, cơ thể bất động, đôi mắt lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn xa xăm. Không ôm ấp, không sẻ chia, không cả những lời thì thầm an ủi. Tình yêu dường như đã bị nỗi đau thể xác và sự mệt mỏi tinh thần bào mòn đến trơ trọi.

Mẹ tôi dọn đến ở cùng để phụ chăm sóc con dâu. Căn nhà ba người nhưng lúc nào cũng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tivi, tiếng lật sách, và tiếng thở dài của tôi trong đêm. Tôi cố gắng chịu đựng. Tôi tự nhủ mình phải là một người chồng tốt, phải là chỗ dựa cho cô ấy. Nhưng tôi cũng là đàn ông, với những nhu cầu bản năng không thể chối bỏ. Sự dồn nén, bí bách tích tụ từng ngày, từng giờ, khiến tôi có lúc cảm thấy mình sắp phát điên.

Và rồi Trinh xuất hiện, như một cơn mưa rào giữa ngày hạn hán. Cô là kế toán mới ở công ty, trẻ trung, năng động và luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Trinh không giống Lan. Cô ấy chủ động, hiểu chuyện và quan trọng nhất, cô ấy không hỏi nhiều. Cô không cần biết về gánh nặng tôi đang mang, về người vợ tật nguyền ở nhà. Cô chỉ thấy một người đàn ông có vẻ ngoài thành đạt nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa một nỗi cô đơn.

Chỉ cần một lần tôi buột miệng than trong bữa trưa: “Anh sắp nổ tung vì không được gần gũi ai mất…”, Trinh đã mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

“Để em giúp anh quên đi một chút.”

Lời đề nghị ấy như một chiếc chìa khóa, mở toang cánh cửa dục vọng mà tôi đã cố gắng niêm phong bấy lâu. Ban đầu chỉ là một buổi tối vội vã trong khách sạn. Tôi tự lừa dối mình rằng đó chỉ là một phút yếu lòng, một cách để giải tỏa căng thẳng rồi tôi sẽ trở về làm người chồng mẫu mực. Nhưng sự cám dỗ của Trinh, của tuổi trẻ và sự tự do, quá ngọt ngào. Một buổi tối biến thành ba. Rồi ba buổi tối biến thành mười ngày tôi mất tích hoàn toàn khỏi căn nhà, nơi có người vợ đang mòn mỏi chờ đợi và mẹ tôi đang thay tôi gánh vác trách nhiệm.

Mười ngày đó, tôi sống như một gã độc thân. Tôi tắt điện thoại, mặc kệ những cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Tôi cùng Trinh đi ăn, đi xem phim, quấn lấy nhau trong những cuộc hoan lạc bất tận. Tôi đã quên đi mình là ai, quên đi lời thề nguyện trong ngày cưới, quên đi ánh mắt của Lan.

Đêm thứ mười, tôi quyết định trở về. Trời mưa lất phất, không khí se lạnh. Tôi xách túi hành lý nhỏ, tâm trạng vẫn còn lâng lâng dư vị của buổi tối cuồng nhiệt vừa kết thúc. Tôi đã dựng sẵn một kịch bản hoàn hảo trong đầu: “Anh phải đi công tác đột xuất, đối tác gấp quá không kịp báo em”. Tôi sẽ mua một bó hồng thật to, nói vài lời ngọt ngào, rồi Lan sẽ lại như mọi khi, im lặng và ngoảnh mặt cho qua. Cô ấy yêu tôi, và cô ấy đang phụ thuộc vào tôi. Cô ấy có lựa chọn nào khác đâu?

Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, toàn bộ kịch bản trong đầu tôi tan thành tro bụi. Tôi sững người, bủn rủn cả tay chân.

Trước mắt tôi, không phải là Lan nằm bất động trên giường. Mà là Lan đang đứng thẳng, sừng sững giữa phòng khách. Cô mặc bộ váy lụa màu đỏ đô mà tôi mua tặng từ hai năm trước, bộ váy cô yêu thích nhất. Mái tóc được búi gọn gàng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, rạng ngời một vẻ đẹp sắc sảo và lạnh lùng tôi chưa từng thấy. Bên cạnh cô là một chiếc vali lớn.

“Em… em đi lại được rồi sao?” – Tôi lắp bắp, đánh rơi cả túi hành lý.

Đáp lại tôi không phải là một nụ cười hạnh phúc, mà là một cái tát trời giáng. Cú tát mạnh đến nỗi má tôi bỏng rát, đầu óc ong lên.

“Đúng, tôi đi lại được rồi,” giọng Lan lạnh như băng. “Đi được để thấy bộ mặt khốn nạn của anh.”

Từ trong phòng ngủ, chị gái của Lan bước ra, ném lên bàn trà một xấp ảnh. Là ảnh tôi và Trinh, ở khách sạn, ở nhà hàng, ôm hôn nhau. Gương mặt tôi tái mét, không còn một giọt máu. Mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, quay mặt đi, đôi vai run lên vì thất vọng và xấu hổ.

Tôi mất hết. Mất mặt mũi, mất vợ, mất cả gia đình. Tôi phải dọn ra khỏi căn nhà đó ngay trong đêm, với sự khinh bỉ trong ánh mắt của vợ và nỗi đau của mẹ. Nhưng chỉ khi biết được toàn bộ sự thật, tôi mới hiểu rằng thứ tôi đánh mất không chỉ là danh dự, mà là cả cuộc đời này.

Hóa ra… Lan đã có thể đi lại được từ ba tuần trước. Chị gái cô ấy cho tôi xem đoạn tin nhắn từ bác sĩ trị liệu: “Tiến triển rất tốt, Lan có thể bắt đầu tập đi không cần nạng. Nhưng em ấy muốn giấu người nhà thêm vài hôm để tạo bất ngờ.”

Nhưng sự “bất ngờ” mà Lan muốn tạo ra đã biến thành một bài kiểm tra tàn nhẫn khi cô linh cảm thấy sự thay đổi ở tôi. Cô chọn cách… giả vờ tiếp tục bị liệt. Không phải vì cô yếu đuối. Không phải vì cô muốn nhận sự thương hại. Mà là để thử lòng người chồng đầu ấp tay gối.

Cô không cần tôi mua hoa, không cần tôi nói lời đường mật. Cô chỉ cần tôi ở lại. Chỉ cần tôi không buông tay cô trong lúc cô yếu đuối nhất. Một bài kiểm tra đơn giản về lòng chung thủy và tình nghĩa, nhưng tôi đã trượt một cách thảm hại.

Chị vợ cay đắng kể lại, khoảnh khắc tôi bỏ đi mười ngày cũng chính là lúc Lan đang nén đau, vịn vào tường để tập những bước đi đầu tiên không có người đỡ. Khi cô ngẩng đầu lên từ cây nạng, mồ hôi ướt đẫm, định gọi tên tôi để chia sẻ niềm vui, thì điện thoại tôi đã tắt ngấm. Lúc đó, tôi đang trên đường đến khách sạn với nhân tình.

Và rồi, đòn chí mạng cuối cùng giáng xuống. Lan kéo chiếc vali lại gần. Bên trong không phải quần áo, mà là một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 10 tỷ đồng. Đó là tài sản bố mẹ cô để lại, với di chúc chỉ được mở ra khi cuộc hôn nhân của con gái thực sự không thể cứu vãn.

Cô ấy bán luôn cả căn nhà chúng tôi đang ở. Căn nhà mà tôi từng huênh hoang với bạn bè là “tôi mua một nửa”, nhưng thực tế giấy tờ hoàn toàn đứng tên cô ấy. Tôi chẳng có quyền gì.

Ba tuần sau, tôi chính thức trắng tay. Không nhà. Không tiền. Không vợ.

Tôi tuyệt vọng, xin gọi cho Lan một lần cuối. Cô không nghe máy, chỉ nhắn lại qua người bạn thân một dòng tin ngắn gọn, nhưng sắc như dao:

“Tôi đã cho anh cơ hội. Anh đã chọn bản năng thay vì nghĩa tình. Vậy thì từ giờ, anh hãy sống bằng bản năng của mình đi.”

Tôi ngồi sụp xuống vỉa hè, bật khóc như một đứa trẻ. Đừng bao giờ nghĩ rằng người đang nằm một chỗ là kẻ yếu thế. Có những người phụ nữ, vẻ ngoài của họ tưởng như bất lực, nhưng bên trong họ là một sức mạnh phi thường. Họ chỉ đang im lặng quan sát, để xem người đàn ông bên cạnh họ, rốt cuộc, đáng giá bao nhiêu.

Và tôi – một kẻ từng có tất cả – cuối cùng lại không đáng giá nổi một bước chân chung thủy của cô ấy.