Chồng tôi làm giấy chứ:ng t:ử cho vợ để hợp thức hoá chuyện có bồ. Ngày sự thật v:ỡ l:ở, tôi âm thầm đi tới hiệu thuốc làm 1 việc…

Tâm rời quê hương trong một buổi chiều mưa lất phất, vali cũ kỹ kéo theo giấc mơ đổi đời nơi xứ người. Cô đi xuất khẩu lao động sang Nhật, hứa với chồng – Hùng – rằng ba năm sẽ trở về, mang theo tiền bạc để xây lại căn nhà xiêu vẹo và lo cho tương lai con trai nhỏ. Hùng đứng dưới hiên, ôm con, gật đầu, ánh mắt thoáng chút uể oải. “Em đi bình an, anh ở nhà lo cho con,” anh nói, giọng đều đều.

Những tháng đầu, Tâm gọi về thường xuyên. Qua màn hình điện thoại, cô kể về những ngày làm việc vất vả ở nhà máy, về đồng nghiệp tốt bụng, và gửi tiền đều đặn. Hùng vẫn ngọt ngào, báo rằng con trai khỏe, nhà cửa ổn. Nhưng dần dần, cuộc gọi thưa thớt. Hùng bảo bận, con quấy, hay tín hiệu kém. Tâm không nghi ngờ, chỉ nghĩ chồng mình đang vất vả ở quê.

Ở làng, Hùng bắt đầu thay đổi. Anh hay qua lại với Lan, cô hàng xóm góa chồng, xinh đẹp và lẳng lơ. Làng xóm xì xào, nhưng Hùng chẳng màng. Một ngày, anh đến ủy ban xã, tay cầm tờ giấy khai tử, mặt buồn rười rượi. “Vợ tôi mất bên Nhật rồi,” anh nói, đưa ra giấy tờ do một người quen bên đó gửi về. Tai nạn lao động, thi thể không thể mang về. Cả làng thương xót, tổ chức lễ tang vắng chủ. Hùng khóc, nhưng ánh mắt lướt qua Lan, đứng lẫn trong đám đông, môi khẽ cong.

Từ đó, Hùng công khai sống với Lan. Căn nhà Tâm từng mơ sửa sang giờ là tổ ấm của đôi tình nhân. Con trai được gửi cho bà nội, hiếm khi thấy mặt cha. Hùng sống như thể Tâm chưa từng tồn tại, giấy khai tử là tấm bùa hộ mệnh hợp thức hóa mọi thứ.

Ba năm trôi qua. Một buổi tối, Hùng và Lan đang ăn cơm thì cánh cửa bật mở. Tâm đứng đó, vali cũ bên cạnh, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc lạnh. Hùng chết lặng, bát cơm rơi xuống sàn. Lan tái mặt, lùi lại. “Anh… anh bảo em chết rồi?” Tâm nói, giọng run run, tay cầm tờ giấy khai tử cô vô tình phát hiện khi liên lạc với xã để làm thủ tục về nước.

Hùng lắp bắp, cố giải thích, nhưng Tâm không nghe. Cô bước vào nhà, nhìn quanh, rồi dừng lại trước tấm gương treo tường – tấm gương cô và Hùng từng mua khi mới cưới. “Anh bán cả lương tâm vì cô ta, nhưng anh quên một điều,” Tâm nói, chỉ vào gương. “Căn nhà này không chấp nhận kẻ dối trá.”

Đêm đó, Hùng và Lan không ngủ được. Họ nghe tiếng bước chân quanh nhà, tiếng thì thầm như của Tâm, nhưng mỗi lần mở cửa, chẳng có ai. Tấm gương trong phòng bắt đầu phản chiếu những hình ảnh kỳ lạ: bóng dáng Tâm đứng sau lưng họ, dù cô đã rời đi cùng con trai ngay sáng hôm sau, không một lời từ biệt. Lan hoảng loạn, bỏ chạy khỏi làng. Hùng cố bán căn nhà, nhưng không ai dám mua. Người ta đồn rằng, mỗi đêm, tấm gương vẫn hiện lên bóng dáng một người phụ nữ, nhìn chằm chằm, như chờ đợi kẻ đã phản bội trả giá.

Tâm chưa từng trở về. Người đứng trước cửa nhà đêm đó không phải Tâm, mà là một người bạn cô nhờ đến để đối chất với Hùng, mang theo giấy khai tử giả mà Tâm phát hiện. Tâm, vẫn còn sống và làm việc ở Nhật, đã biết tất cả qua một người quen ở làng. Cô quyết định để Hùng và Lan sống trong nỗi sợ hãi, bị ám ảnh bởi chính tội lỗi của họ, mà không cần cô phải trực tiếp ra mặt. Tấm gương, chỉ là một món đồ cũ, nhưng trở thành công cụ để nỗi ám ảnh của Hùng tự hủy hoại cuộc đời anh.