Vợ ố//m li//ệt giường, chồng vội tố//ng về ngoại, ba tháng sau sang đón thì tí/m mặt khi biết sự thật

Thảo lấy Nam năm hai mươi mốt tuổi. Nhà Nam khá giả, bố mẹ có cửa hàng điện máy lớn trong huyện. Thảo chỉ học hết cấp ba, ở nhà phụ bán tạp hóa cho mẹ. Ngày cưới, ai cũng bảo cô có phước vì lấy được chồng giàu, lại đẹp trai.

Nhưng hạnh phúc chưa kịp dài. Sau đám cưới một năm, Thảo có bầu. Sinh xong, cô yếu hẳn. Người gầy rộc, xanh xao, thở dốc khi bế con lâu. Bác sĩ bảo Thảo bị suy nhược nặng do thiếu máu và tụt canxi. Cô thường xuyên chóng mặt, nhiều hôm ngất xỉu ngay trong bếp.

Nam lúc đầu còn mua sữa, mua thuốc bổ. Nhưng dần, anh bực bội ra mặt:

– Em chỉ biết nằm đấy, con không chăm nổi, nhà cửa bừa bộn, tôi nhìn phát ngán.

Thảo khóc. Cô muốn đứng dậy làm tất cả, nhưng đôi chân tê dại, rã rời. Bố mẹ chồng thì lắc đầu, bảo:

– Con gái nuôi lớn bao nhiêu năm, về nhà này ăn bám, bệnh tật suốt, nuôi kiểu gì.

Một sáng, Nam gói ghém ít quần áo của vợ, gọi xe chở cô và con gái về nhà ngoại, nói lạnh lùng:

– Em về đó vài tháng cho khỏe hẳn rồi hãy sang. Ở đây bệnh tật, con cái vất vả, tôi không rảnh lo hết.

Thảo ôm con, nước mắt chảy ướt gối suốt quãng đường. Mẹ Thảo nhìn con gái tiều tụy mà xót xa. Bà dốc hết tiền tiết kiệm mua thuốc bổ, gà ác hầm thuốc bắc cho con ăn hàng ngày. Bố cô thì ngày nào cũng bế cháu, ru cho ngủ để Thảo nghỉ ngơi.

Ba tháng trôi qua. Thảo bắt đầu tự đi lại được, da dẻ hồng hào, tóc rụng cũng ít hơn. Mỗi sáng, cô dậy sớm nấu cơm cho bố mẹ, tắm rửa cho con, quét sân, lau nhà. Hàng xóm ai cũng khen:

– Con bé này hiền lành, chịu thương chịu khó. May có ông bà ngoại lo lắng, chứ ở nhà chồng chắc khổ lắm.

Đúng ngày thứ 90, Nam lái ô tô sang đón vợ. Anh mặc sơ mi trắng, đeo kính râm, ngồi vắt chân trên ghế như khách quý. Khi Thảo bế con ra, anh ngỡ ngàng. Vợ anh khác hẳn. Da mặt căng mịn, dáng người đầy đặn trở lại, tóc búi gọn gàng, trên môi là nụ cười dịu dàng ngày nào anh từng si mê.

Nam cười nhạt:

– Khá lên rồi đấy. Thu dọn nhanh, tôi chở về. Mẹ tôi bảo có khỏe thì về mới phụ việc được.

Thảo cúi đầu, chậm rãi nói:

– Em không về nữa đâu.

Nam nhíu mày:

– Cái gì? Cô nói lại tôi nghe!

Thảo ngước lên, giọng run nhưng ánh mắt kiên quyết:

– Em biết rồi. Suốt ba tháng nay, anh chẳng hề hỏi thăm mẹ con em lấy một câu. Anh đưa em về đây không phải để em khỏe, mà vì anh thấy em vướng víu, phiền phức. Giờ em khỏe rồi, anh muốn đón về để tiếp tục hầu hạ gia đình anh thôi.

Nam đứng bật dậy, quát lớn:

– Cô nói linh tinh gì vậy? Về ngay, đừng có làm trò.

Nhưng đúng lúc ấy, bố Thảo từ trong nhà bước ra, tay cầm sổ hồng. Ông đặt lên bàn trước mặt Nam, giọng điềm đạm mà rắn rỏi:

– Đây là mảnh đất 120m2 tôi vừa sang tên cho mẹ con nó. Cậu không cần đón. Thảo và cháu sẽ sống ở đây. Tôi nuôi được nó hai mươi mấy năm, nuôi thêm mấy chục năm nữa cũng không khó. Mời cậu về cho.

Nam tím mặt. Anh không ngờ ông bố vợ hiền lành lại dám nói thẳng như thế. Anh liếc Thảo, toan quát tiếp, nhưng thấy đôi mắt cô – đôi mắt đã từng van xin anh suốt bao năm – nay không còn sợ hãi nữa.

Cô nhìn anh, bình thản nói:

– Em sẽ tự nuôi con. Anh không cần lo nữa. Ba tháng qua, em nhận ra, trên đời này không ai thương em bằng bố mẹ ruột. Và em cũng nhận ra, thà nghèo mà hạnh phúc, còn hơn sống cả đời sợ hãi, khinh rẻ trong nhà chồng.

Nam toan nói gì đó, nhưng không thốt nên lời. Anh hậm hực bỏ về, để lại Thảo đứng bế con trước sân. Gió chiều thổi mát rượi. Đứa bé ngủ ngoan trên vai mẹ. Bố Thảo vỗ nhẹ vai con gái, cười hiền:

– Về đây, con là con gái ba. Đừng sợ gì hết.

Nước mắt Thảo chảy dài. Lần đầu tiên sau bao năm làm vợ, cô thấy mình thực sự được che chở, thực sự là một con người – không phải người giúp việc không lương, không phải cái máy đẻ con, không phải gánh nặng vô dụng. Mà là một người phụ nữ có quyền được yêu thương, được tôn trọng, và được sống bình yên.