Ba ngày sau lễ tiễn vợ, Hoàng vẫn chưa thể tin người phụ nữ tảo tần ấy đã rời xa anh mãi mãi. Cô ra đi vì bạo bệnh, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức anh không kịp chuẩn bị tinh thần.
Đêm nào Hoàng cũng ngồi thẫn thờ bên bàn thờ vợ. Cô là người phụ nữ hiền lành, suốt đời chỉ biết lo cho chồng con, chưa từng đòi hỏi điều gì cho bản thân. Anh thắp nhang, khấn khẽ:
“Em ơi… nếu còn điều gì chưa yên lòng, hãy cho anh biết.”
Tối hôm đó, Hoàng mơ thấy vợ. Cô đứng trước mặt anh, dáng người nhỏ bé, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Cô khẽ nói:
“Anh… trần nhà… trần nhà…”
Rồi cô quay lưng bỏ đi, bóng dáng mờ dần trong ánh sáng nhạt nhòa. Hoàng choàng tỉnh, tim đập loạn. Anh ngước nhìn trần gỗ đã cũ. “Trần nhà… có gì ở đó sao?”
Sáng hôm sau, Hoàng kê bàn trèo lên. Dùng tua vít, anh cẩn thận tháo từng tấm gỗ. Tay anh run rẩy, tim thắt lại vì hồi hộp. Khi gỡ gần hết, anh thấy một túi nylon đen được giấu sát xà ngang.
Hoàng kéo nó xuống. Bên trong là… một chiếc hộp thiếc nhỏ. Anh mở ra, nước mắt bất giác trào ra khi thấy những xấp tiền được buộc gọn gàng cùng tờ giấy vợ anh viết:
“Anh à, em xin lỗi vì đã giấu anh. Đây là số tiền em dành dụm được từ những lần bán rau, bán gà, rồi tiết kiệm tiền chợ bớt lại. Em không dám đưa cho anh giữ, sợ anh lại mang đi trả nợ cho bên nội, rồi các con không còn đồng nào. Em định để dành phòng khi con bệnh, con cần đóng học phí, hoặc mua bộ quần áo mới cho chúng nó Tết này. Em giấu trên này, lỡ em có chuyện gì, anh nhớ lấy xuống mà lo cho các con, đừng để chúng nó khổ.”
Hoàng ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lăn dài không dứt. Anh siết chặt tờ giấy vào ngực, nghe tim mình đau nhói nhưng cũng ấm áp lạ thường. Cả cuộc đời cô vất vả, làm dâu chưa được nhờ chồng nhiều, vậy mà đến khi ra đi, thứ cô nghĩ đến cuối cùng vẫn là các con.
Tối hôm đó, lần đầu tiên anh ngủ được sau bao ngày thức trắng. Trong giấc mơ, vợ anh lại xuất hiện. Nhưng lần này, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc:
“Em yên tâm rồi… anh nhớ giữ gìn sức khỏe, lo cho các con nhé…”
Ngoài trời, mưa rơi lách tách trên mái tôn, nhưng trong lòng Hoàng ấm áp lạ thường. Anh biết, ở nơi xa xôi kia, vợ anh cuối cùng cũng được an lòng, vì cô đã kịp để lại chút gì đó cho những đứa con cô thương yêu hơn cả mạng sống mình.