Trưa hôm đó, Mai mặc chiếc áo hoa tím nhạt, quần vải đen giản dị và đi đôi dép nhựa, tay xách giỏ cóc xoài ổi cô tự muối. Biết chồng thích ăn đồ chua cay vào giờ nghỉ, Mai tranh thủ ghé công ty anh sau khi đi chợ về.
Cô đứng dưới sảnh công ty, hỏi lễ tân:
– Cho chị gặp anh Quân – giám đốc công ty em nhé, chị mang đồ ăn anh ấy thích.
Lễ tân nhìn cô từ đầu tới chân, rồi bấm máy gọi. Ít phút sau, Quân bước xuống. Anh mặc vest xám, sơ mi trắng, giày tây bóng loáng. Nhìn thấy vợ, anh khựng lại, rồi liếc nhanh xung quanh. Vài nhân viên đang xì xào, mấy cô gái trẻ thì cười khúc khích.
Mai vui vẻ giơ giỏ đồ:
– Em mua cóc ổi muối cho anh nè, anh ăn cho đỡ buồn miệng.
Nhưng Quân không cười. Anh hạ giọng gay gắt:
– Em đến đây làm gì? Em có biết đây là công ty anh không? Ăn mặc kiểu này mà cũng vác mặt tới?
Mai sững sờ, giọng run run:
– Em… em chỉ muốn mang đồ anh thích thôi mà.
Quân nhíu mày, quay sang bảo vệ:
– Anh, đuổi cô này ra ngoài giùm tôi. Đừng để cô ta làm phiền nhân viên tôi.
Mai nghe mà tim đau nhói. Cô cúi đầu, hai tay siết chặt quai giỏ. Một anh bảo vệ ái ngại nắm tay cô kéo đi:
– Thôi chị ơi, chị ra ngoài đi, sếp không muốn gặp…

Bị đẩy ra cổng, Mai đứng lặng, nước mắt rơi trên đôi dép nhựa cũ. Cô ngước nhìn tòa nhà cao tầng lộng lẫy, nơi chồng mình là giám đốc được bao người kính nể, vậy mà cô – vợ anh – lại bị đối xử chẳng khác gì kẻ ăn xin.
Cô xoay lưng bước đi, giỏ cóc ổi muối đung đưa bên hông, sóng sánh nước mắm ớt tỏi thơm nồng mà anh từng thích mê.
Chưa đầy 10 phút sau, cả công ty rúng động khi một chiếc xe sang màu đen đỗ xịch trước sảnh. Một người đàn ông lớn tuổi, dáng uy nghiêm trong bộ vest đen bước xuống, theo sau là vài trợ lý và tài xế.
Nhân viên lễ tân hoảng hốt chạy vào báo:
– Anh Quân ơi, Chủ tịch đến… Chủ tịch đến đột xuất ạ!
Quân giật mình, vội chỉnh lại cà vạt, chạy ra cúi gập người:
– Dạ, chào Chủ tịch!
Chủ tịch không nhìn anh, chỉ hỏi:
– Cậu có phải là Quân không?
– Dạ vâng ạ.
– Vợ cậu vừa đến công ty, cậu xử lý thế nào?
Quân nuốt nước bọt, ấp úng:
– Dạ… tôi… cô ấy ăn mặc… quê mùa quá, sợ ảnh hưởng hình ảnh công ty nên… tôi cho bảo vệ mời ra ngoài rồi ạ.
Một nụ cười khẩy thoáng qua trên mặt Chủ tịch. Ông nhìn anh từ đầu tới chân, ánh mắt thất vọng:
– Cậu biết vợ cậu là ai không?
Quân run rẩy:
– Dạ… cô ấy… chỉ bán trái cây ngoài chợ thôi ạ…
Chủ tịch khẽ lắc đầu, quay sang trợ lý:
– Thông báo cho toàn công ty biết, từ giờ phút này, cậu Quân bị đình chỉ chức giám đốc, điều tra hành vi sử dụng quỹ công ty sai mục đích. Và thêm nữa – ông quay sang Quân – cô gái mà cậu gọi là ‘quê mùa’ đó, chính là con gái tôi. Nó chấp nhận sống khổ, rời xa gia đình, chỉ để theo cậu từ hai bàn tay trắng, mở quầy bán trái cây phụ cậu trả nợ. Vậy mà cậu nỡ sỉ nhục nó?
Toàn bộ nhân viên chết lặng. Quân quỵ xuống sàn đá mát lạnh, mồ hôi vã ra. Mọi thứ trước mắt tối sầm. Anh cố gắng nắm lấy ống quần Chủ tịch, van vỉ:
– Bố… con xin… con xin lỗi… con…
Chủ tịch không thèm liếc anh. Ông quay lưng, bước lên xe, để lại cả công ty xôn xao bàn tán. Ai cũng thấy rõ ánh mắt đau đớn, nhẫn nhịn của cô gái quê mùa lúc bị đuổi đi, nhưng không ngờ đó lại chính là tiểu thư tập đoàn lớn, đã chấp nhận đánh đổi tất cả vì tình yêu.
Quân ngồi gục giữa sảnh công ty, tim như bị ai bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng, thứ anh vừa vứt bỏ không chỉ là danh dự và sự nghiệp… mà còn là người phụ nữ duy nhất dám cùng anh đi qua những ngày tối tăm nhất đời.