Mưa lất phất rơi, phủ một lớp mỏng lên con phố nhỏ yên bình. Tôi đứng dưới mái hiên tiệm tạp hóa, tay ôm chiếc ô màu xanh đã sờn, mắt dõi theo dòng người vội vã. Cuộc sống của tôi, một cô gái 28 tuổi làm nhân viên văn phòng, chẳng có gì đặc biệt. Mỗi ngày trôi qua đều giống nhau: sáng đi làm, chiều về nhà, tối ăn cơm với bố mẹ trong căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô. Nhưng hôm ấy, một biến cố nhỏ đã kéo tôi vào một câu chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ. Cách tôi vài mét, một anh shipper trẻ ngã nhào xuống đường, chiếc xe máy đổ kềnh, hàng hóa văng tung tóe. Máu chảy từ đầu gối anh, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi chạy đến, giúp anh ngồi dậy, nhặt từng gói hàng rơi vãi dưới mưa. Anh shipper, trông chỉ khoảng 25 tuổi, tóc ướt bết vào trán, nhìn tôi với ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa biết ơn. “Cảm ơn chị… Tôi không sao đâu,” anh nói, giọng hơi run.
Tôi đưa anh vào lề đường, băng bó tạm vết thương bằng chiếc khăn tay, rồi gọi xe cấp cứu. Trong lúc chờ, anh kể tên mình là Phong, làm shipper để kiếm thêm tiền học đại học. Gói hàng anh giao hôm nay, theo lời anh, rất quan trọng, là một món quà sinh nhật gửi từ nước ngoài. Tôi hứa sẽ giao nó giúp anh đến địa chỉ gần đó, chỉ cách vài con phố. Phong cảm ơn rối rít, đưa tôi gói hàng được bọc cẩn thận, kèm một mẩu giấy ghi địa chỉ. Khi xe cấp cứu đến, tôi rời đi, không ngờ rằng hành động nhỏ ấy sẽ mở ra một chuỗi sự kiện không thể tin nổi.
Một tuần trôi qua, tôi gần như quên mất chuyện ấy. Cuộc sống trở lại guồng quay quen thuộc, cho đến một buổi chiều thứ Bảy, khi tôi đang phụ mẹ nhặt rau ở sân sau. Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, kèm theo những giọng nói ồn ào. Tôi chạy ra, ngạc nhiên khi thấy một nhóm người lạ – ba người đàn ông và một phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, đứng trước cổng nhà. Họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang đánh giá một món đồ quý giá. Bố mẹ tôi, nghe tiếng động, cũng ra xem. Điều kỳ lạ là, thay vì lo lắng, mẹ tôi lại cười tươi, kéo tay bà phụ nữ vào nhà như thể họ đã quen biết từ lâu.
“Cô là Hân, phải không?” bà phụ nữ hỏi, giọng ấm áp nhưng đầy quyền uy. Tôi gật đầu, bối rối. “Chúng tôi đến để cảm ơn cô. Nhờ cô mà món quà quý giá của gia đình tôi đã đến đúng nơi, đúng lúc.”
Tôi ngẩn người, cố nhớ lại. Phải chăng bà nói về gói hàng của Phong? Nhưng tại sao chuyện nhỏ nhặt ấy lại khiến cả một đám người tìm đến nhà tôi? Trước khi tôi kịp hỏi, một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ uy nghiêm, bước tới, rút từ túi áo một tấm séc. “Đây là chút lòng thành của chúng tôi. Cô đã giúp cứu lấy danh dự gia đình tôi.”
Tôi lắc đầu, từ chối. “Cháu chỉ giúp một người bị nạn, không cần quà cáp gì đâu.” Nhưng mẹ tôi, đứng sau, véo nhẹ tay tôi, thì thầm: “Con cứ nhận đi, đừng ngốc!” Bố tôi thì cười toe toét, mời cả nhóm vào nhà uống nước. Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao bố mẹ tôi lại vui mừng đến thế? Và những người này, họ là ai?

Trong phòng khách chật chội, bà phụ nữ tự giới thiệu là bà Lan, mẹ của một doanh nhân thành đạt tên Tuấn. Hóa ra, gói hàng tôi giao giúp Phong không phải món quà sinh nhật bình thường. Đó là một chiếc vòng cổ ngọc trai quý hiếm, được gửi từ Pháp về cho vợ chưa cưới của Tuấn, đúng dịp lễ đính hôn. Nếu món quà không đến kịp, buổi lễ đã có thể bị hủy, kéo theo một scandal lớn giữa hai gia đình quyền thế. “Cô không chỉ giao hàng,” bà Lan nói, mắt ánh lên sự cảm kích. “Cô đã cứu cả một mối quan hệ.”
Tôi mỉm cười gượng gạo, vẫn không hiểu tại sao việc này lại quan trọng đến thế. Nhưng rồi, một người đàn ông trẻ trong nhóm, người ít nói từ đầu, bước tới. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Cô có chắc chỉ vô tình giúp anh shipper đó không? Hay cô biết giá trị của gói hàng nên cố tình nhúng tay vào?”
Câu hỏi của anh ta như một gáo nước lạnh dội lên tôi. “Anh nói gì vậy? Tôi chỉ giúp người bị nạn!” Tôi đáp, giọng hơi cao vì tức giận. Bố tôi vội can thiệp: “Thôi, thôi, mọi người hiểu lầm rồi. Con bé nhà tôi tốt tính, không có ý gì đâu.” Nhưng ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông trẻ vẫn không rời khỏi tôi.
Đêm đó, sau khi nhóm người rời đi, tôi tra hỏi bố mẹ. “Sao bố mẹ lại vui khi họ đến? Họ là ai mà bố mẹ quen thuộc thế?” Mẹ tôi thở dài, ngồi xuống ghế, kể một câu chuyện khiến tôi sững sờ.
Hóa ra, bà Lan là bạn học cũ của mẹ, từng rất thân thiết nhưng mất liên lạc hàng chục năm. Gần đây, bà Lan tìm lại mẹ tôi qua mạng xã hội, và hai người đã trò chuyện về chuyện gia đình. Mẹ tôi vô tình nhắc đến việc tôi giúp một anh shipper giao hàng, và bà Lan, với mạng lưới quan hệ rộng rãi, đã lần ra manh mối rằng chính tôi là người giao chiếc vòng cổ. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là mẹ tôi đã cố ý “khoe” chuyện này với bà Lan, hy vọng gia đình bà sẽ “đền đáp” để giúp tôi có một cuộc sống tốt hơn. “Con không biết gia đình họ giàu có thế nào đâu,” mẹ nói. “Mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
Tôi bàng hoàng. Hành động vô tư của tôi, hóa ra, đã bị mẹ biến thành một cơ hội để “đổi đời”. Tôi giận mẹ, giận cả bản thân vì đã vô tình rơi vào tình huống này. Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Vài ngày sau, Phong, anh shipper, tìm đến nhà tôi. Anh đã bình phục, trông tươi tắn hơn hôm bị nạn. “Chị Hân, em đến để cảm ơn. Nhờ chị mà em không bị công ty phạt, còn được thưởng vì hoàn thành đơn hàng quan trọng.” Anh ngập ngừng, rồi đưa tôi một phong bì. “Đây là chút quà em muốn tặng chị.”
Tôi từ chối, nhưng Phong khăng khăng. Khi mở phong bì, tôi sững sờ thấy một tấm vé máy bay đi Pháp, kèm một lá thư mời tham dự lễ đính hôn của Tuấn – người nhận gói hàng hôm đó. Phong cười: “Chị xứng đáng. Em nghe anh Tuấn nói, anh ấy muốn gặp chị để cảm ơn trực tiếp.”
Tôi bối rối, không biết nên từ chối hay nhận lời. Nhưng mẹ tôi, đứng sau, đã nhanh chóng quyết thay: “Đi đi con! Cơ hội ngàn năm có một!” Dù miễn cưỡng, tôi vẫn lên máy bay, lòng đầy nghi hoặc. Lễ đính hôn diễn ra trong một khách sạn sang trọng ở Paris, nơi tôi như lạc vào một thế giới xa lạ. Tuấn, người đàn ông lịch lãm, bắt tay tôi, cảm ơn lần nữa. Nhưng ánh mắt anh ta có gì đó kỳ lạ, như thể đang giấu một bí mật.
Đêm cuối ở Paris, khi tôi chuẩn bị về nước, Tuấn tìm gặp tôi riêng. Anh ta đưa ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn đính đá lấp lánh. “Hân, tôi biết chuyện này kỳ lạ, nhưng tôi đã tìm hiểu về cô. Cô là người tốt, và… tôi muốn cô ở lại đây, làm việc cho công ty tôi. Hoặc hơn thế, nếu cô muốn.”
Tôi sững sờ, tim đập thình thịch. Hóa ra, không chỉ bà Lan mà cả Tuấn cũng đã điều tra về tôi. Anh ta không chỉ muốn cảm ơn, mà còn muốn kéo tôi vào thế giới của anh – một thế giới đầy cám dỗ nhưng cũng đầy rủi ro. Tôi từ chối, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và trở về Việt Nam ngay sáng hôm sau.
Về đến nhà, tôi kể lại tất cả cho bố mẹ. Mẹ tôi tiếc nuối, nhưng bố tôi chỉ cười: “Con làm đúng rồi. Tiền bạc, danh vọng, không quan trọng bằng việc sống đúng với bản thân.” Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào sáng hôm sau, khi một chiếc xe tải dừng trước cổng. Người tài xế đưa tôi một gói hàng lớn, nói là quà từ Tuấn. Bên trong là hàng chục bức tranh, kèm một lá thư: “Cô Hân, đây là những bức tranh tôi vẽ trong những năm du học. Tôi muốn tặng cô, như một lời nhắc nhở rằng lòng tốt luôn đáng giá.”
Tôi mở một bức tranh, và ngỡ ngàng nhận ra người trong tranh… chính là tôi, được vẽ từ trí tưởng tượng của Tuấn, dựa trên lời kể của Phong về cô gái giúp anh dưới mưa. Hóa ra, Tuấn đã âm thầm bị cuốn hút bởi câu chuyện của tôi, và những bức tranh này là cách anh bày tỏ.
Dưới ánh nắng sớm, tôi đứng giữa sân, ôm bức tranh, lòng bâng khuâng. Cuộc sống, hóa ra, luôn đầy những bất ngờ, và đôi khi, một hành động nhỏ bé lại mở ra cả một thế giới mới.