Từ nhỏ đến lớn, Hương luôn mơ ước một cuộc sống hôn nhân bình dị, có chồng yêu thương và một gia đình ấm êm. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào một hoàn cảnh éo le như trong những câu chuyện cổ tích đầy mâu thuẫn giữa mẹ chồng – nàng dâu. Nhưng mọi giấc mơ đều có thể vỡ vụn, và với Hương, đêm tân hôn chính là khởi đầu cho một thực tại không ngờ tới.
Lễ cưới tổ chức long trọng tại một nhà hàng lớn giữa trung tâm thành phố. Ai cũng khen Hương xinh đẹp, chú rể lịch lãm, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Hương từng nghe bạn bè than phiền về mẹ chồng khó tính, nhưng cô lại may mắn khi trong thời gian yêu nhau, bà Mai – mẹ của Hùng – luôn nhẹ nhàng, lịch sự. Hương thậm chí còn tự hào khoe với bạn rằng mẹ chồng cô thuộc “thế hệ mới”, tư tưởng hiện đại, tâm lý với con cái.
Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu thay đổi ngay trong đêm đầu tiên cô về làm dâu.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, cô và Hùng vừa bước chân vào phòng ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên. Là bà Mai. Trên tay bà là một tờ giấy và vẻ mặt nghiêm nghị.
– Hai đứa dừng lại chút, mẹ có chuyện muốn nói.
Hương và Hùng nhìn nhau, ngạc nhiên nhưng vẫn vội ra mở cửa. Bà Mai bước vào, ngồi xuống mép giường, đặt tờ giấy lên bàn rồi nói:
– Mẹ không muốn xen vào chuyện riêng tư của hai đứa, nhưng là người mẹ, mẹ có trách nhiệm giữ gìn sức khỏe cho con trai mình. Từ hôm nay, Hùng chỉ được ngủ với vợ đúng hai tiếng mỗi đêm. Sau đó, phải trở về phòng riêng.
Căn phòng như lặng đi một nhịp. Hương chết lặng, còn Hùng thì nhăn mặt:
– Mẹ nói gì lạ vậy? Tụi con là vợ chồng rồi, tại sao lại phải… mỗi người một phòng?
Bà Mai không hề tỏ ra ngượng ngùng. Bà ngước mắt nhìn con trai rồi quay sang Hương, từ tốn:
– Hương à, con đừng nghĩ mẹ khó khăn. Nhưng Hùng từ nhỏ đã có cơ địa yếu, tim không được tốt. Trước giờ mẹ đều sắp xếp giờ giấc ngủ nghỉ, ăn uống cho nó rất khoa học. Nếu giờ lấy vợ mà để nó thức khuya, ngủ muộn, sinh hoạt thất thường thì rất ảnh hưởng sức khỏe. Mỗi đêm hai tiếng là hợp lý rồi, còn lại nó phải nghỉ ngơi đúng giờ như trước.
Nghe đến đây, Hương vừa sững sờ vừa buồn cười. Chồng cô năm nay đã 30 tuổi, cao lớn, khỏe mạnh, làm việc trong ngành xây dựng – tính chất công việc rất vất vả. Cô chưa từng nghe bác sĩ nào nói chuyện vợ chồng sinh hoạt điều độ lại làm hại tim. Nhưng vẻ mặt bà Mai nghiêm túc đến mức khiến cô không dám phản bác.
– Mẹ ơi, tụi con cưới nhau rồi, chẳng lẽ lại không được ở cạnh nhau mỗi đêm? – Hương nhẹ giọng hỏi, cố giữ hòa khí.
Bà Mai khoát tay, nói thẳng:
– Không phải không cho, nhưng phải đúng thời gian. Mẹ đã sắp xếp sẵn, phòng Hùng vẫn như cũ, con ngủ ở phòng tân hôn này. Hai tiếng mỗi đêm là đủ rồi, tình cảm quan trọng, nhưng sức khỏe mới là trên hết. Mẹ đã nuôi nó ba mươi năm, không thể để chỉ vì con dâu mà ảnh hưởng cả cuộc đời nó.
Hương nghẹn họng. Cô không thể ngờ rằng người phụ nữ từng ân cần hỏi han, cười nói nhẹ nhàng lại là người đặt ra những quy tắc khắt khe và vô lý như vậy.
Đêm tân hôn đó, Hương nằm nhìn trần nhà, nước mắt cứ trào ra lúc nào không hay. Cô không dám trách Hùng, vì ánh mắt anh cũng đượm buồn. Hai tiếng đồng hồ bên nhau chưa kịp ngọt ngào thì đã phải nghe tiếng gõ cửa nhắc nhở của mẹ chồng như thể một chiếc đồng hồ báo thức vô hình.
Những ngày sau đó, mọi chuyện không khá hơn. Dù Hùng có cố gắng chống lại quy định, nhưng sự cứng rắn và khống chế tinh thần của bà Mai khiến anh không thể phản kháng. Có lần Hương nói chuyện thẳng với mẹ chồng, mong bà linh hoạt hơn, nhưng chỉ nhận lại câu nói xanh rờn:
– Làm vợ thì phải biết hy sinh. Đừng vì ích kỷ cá nhân mà làm hại người mình yêu thương.
Câu nói ấy như một lưỡi dao cắt ngang niềm tin mỏng manh trong lòng Hương. Cô nhận ra rằng mình không chỉ cưới một người chồng, mà còn cưới luôn một người mẹ chồng với tư tưởng kiểm soát cực đoan.
Một tháng sau đám cưới, Hương bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Không phải vì thiếu thốn tình cảm từ Hùng, mà vì cảm giác ngột ngạt khi từng hành động, từng giờ phút trong ngày đều phải “báo cáo” hay “xin phép”. Ngay cả những buổi tối muốn ngồi xem phim cùng chồng cũng bị giới hạn thời gian.
Rồi một ngày, cô ngồi viết đơn xin việc ở một tỉnh khác – một cách để thoát khỏi vòng kiểm soát khắc nghiệt của mẹ chồng. Hùng cầm tay cô, lặng lẽ nói:
– Anh xin lỗi. Anh tưởng mẹ sẽ thay đổi sau khi thấy anh có gia đình. Nhưng hình như… mẹ chưa bao giờ chấp nhận việc anh là một người đàn ông trưởng thành.
Hương không trách Hùng, nhưng cô hiểu rõ rằng một cuộc hôn nhân nếu không có sự tự do tối thiểu, thì tình yêu cũng chỉ là thứ trang trí yếu ớt.
Cuối cùng, Hương ra đi. Cô chọn sống cuộc đời của chính mình, thay vì sống như một phần trong kế hoạch của người khác.
Câu chuyện lan truyền trong họ hàng, ai cũng sốc. Một người mẹ chồng hiện đại, có học, lại đặt ra một quy định kỳ quặc đến thế. Nhưng với Hương, đó là bài học đắt giá về việc đừng bao giờ đánh giá một người chỉ qua bề ngoài tử tế.
Bởi đôi khi, thứ khiến ta đau lòng nhất… lại đến từ chính sự quan tâm sai cách.