Tôi nói chậm rãi: “Chị cần thời gian. Nhưng chị cảm ơn vì hôm nay em đã nói thật.”

1.

Căn nhà cấp bốn của tôi nằm cuối con hẻm nhỏ ở quận Tân Phú, nơi mỗi buổi chiều đều nghe tiếng trẻ con gọi nhau í ới. Cuộc sống của tôi – Hạnh, 32 tuổi – cứ lặp lại như chiếc đồng hồ: sáng dậy đi dạy thêm, trưa nấu cơm, chiều đón con, tối phụ mẹ chồng xem sổ sách hàng tạp hóa.

Chồng tôi, Tuấn, làm kỹ thuật viên cho một công ty nội thất. Công việc bận rộn, đi sớm về khuya. Anh hiền, ít nói, thương vợ thương con, chưa bao giờ khiến tôi phải nghi ngờ điều gì. Nhà tôi không giàu, nhưng yên ổn. Yên ổn đến mức đôi khi chính tôi cũng quên mất phải để tâm đến những điều nhỏ nhặt.

Cho đến một buổi sáng Chủ nhật.

Tôi phát hiện bồn cầu bị nghẹt.

Ban đầu, tôi nghĩ chỉ là giấy vệ sinh. Nhưng nước dội bao nhiêu cũng không rút. Mùi hôi bắt đầu bốc lên. Tuấn khi ấy lại đi công trình ở Long An, tôi đành gọi thợ.

Một người đàn ông trung niên, bụng phệ, mang theo bộ đồ nghề đến. Ông cắm cúi thông ống một lúc rồi nhíu mày:

“Nhà cô xả cái gì lạ lắm. Không phải giấy, cũng không phải tóc.”

Tôi đứng bên cạnh, tâm trạng hơi lo lắng nhưng vẫn cố giữ lịch sự:
“Chú cứ xem giúp, từ trước giờ nhà con chưa từng bị nghẹt như vậy.”

Ông thợ vừa gõ gõ ống, vừa khịt mũi:
“Có gì đó mắc sâu lắm. Để chú kéo lên thử.”

Tôi đứng sang một bên. Mùi cống nồng nặc khiến tôi phải đưa tay che miệng. Ông thợ kéo mạnh một cái…

Rồi… một thứ bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước.

Một chiếc quần lót ren màu đỏ.

Tôi chết đứng.

Không phải quần của tôi. Không phải kiểu dáng tôi từng mua. Không phải size của tôi.

Ông thợ nhăn mặt:
“Đây… đây là đồ phụ nữ mà? Ai xả cái này xuống bồn cầu vậy cô?”

Tôi không trả lời. Không thể trả lời.
Cả người tôi lạnh toát.

Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu:
“Tại sao… nó lại ở đây?”

2.
Tôi sững sờ rất lâu, đến mức ông thợ phải hỏi hai lần tôi mới kịp hoàn hồn trả tiền. Đóng cửa lại, tôi ngồi thụp xuống, tay cứ run bần bật.

Chiếc quần lót đó – thứ trồi lên từ ống cống tối tăm – như một bằng chứng không thể chối cãi. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy nhói ở ngực. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp như muốn nổ tung.

Tuấn ngoại tình?

Anh – người đàn ông sống cùng tôi tám năm trời? Người từng ôm tôi và nói “Anh không bao giờ làm gì khiến em tổn thương”? Người chưa từng quên sinh nhật con, chưa từng quát vợ?

Anh ấy ngoại tình? Và giấu bằng cách… dội quần lót nhân tình xuống bồn cầu?

Tôi không tin nổi.

Nhưng chiếc quần đang nằm kia, trên nền gạch men ướt nước.

Tôi không thể phủ nhận được.

Tối hôm ấy Tuấn về. Anh mệt mỏi, mồ hôi ướt áo, nhưng vẫn ôm con vào lòng cười đùa. Nhìn cảnh đó, tôi thấy cổ họng nghẹn lại.

“Em sao thế?” – Tuấn hỏi khi thấy tôi im lặng.

Tôi cười nhạt: “Không có gì.”

Nhưng trái tim tôi đang gào lên: Tại sao anh phản bội tôi? Tại sao?

3.
Tôi âm thầm theo dõi Tuấn. Anh đi làm, về đúng giờ, vẫn đưa lương cho tôi, vẫn hỏi tôi muốn ăn gì, vẫn xoa đầu con trước khi ngủ.

Không có dấu hiệu nào của một kẻ ngoại tình.

Vậy chiếc quần lót đó từ đâu ra?

Tôi không ngủ được, cứ trằn trọc suốt đêm. Cuối cùng, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn.

“Tối mai anh về sớm. Em có chuyện muốn hỏi.”

Tuấn nhìn tôi như thể cố đọc biểu cảm của vợ.
“Ừ.”

Đêm hôm sau, khi con đã ngủ, tôi đặt chiếc túi đen lên bàn.

“Trong này có gì, anh mở ra đi.”

Tuấn mở túi. Nhìn thấy chiếc quần lót, anh sững lại. Mặt tái mét.

Tôi siết chặt tay:
“Anh giải thích đi.”

Tuấn không nói. Không cãi. Không chối.

Chỉ ngồi xuống ghế, hai tay che mặt.

Tôi nghẹn:
“Anh ngoại tình đúng không? Sao anh làm vậy với em?”

Tuấn ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Không phải như em nghĩ. Anh… xin em nghe anh nói.”

Tôi im lặng, chờ anh nói ra thứ mà tôi sợ nhất.

4.
“Có hôm anh đi làm về, thấy cửa nhà mở. Lúc vào thì bắt gặp… Hương đang ở nhà mình.”

Tôi giật mình.
Hương – em họ tôi – 24 tuổi, đang thuê nhà trọ gần đây vì mới lên Sài Gòn học nghề spa. Nó hay qua chơi, thi thoảng ngủ lại.

Tuấn nói tiếp, giọng run run:

“Hôm đó… em đi dạy thêm. Con đang ngủ. Anh vào thấy Hương đang… tựa vào tường, say khướt. Nó bảo bạn bè cho uống quá chén, không về nổi nên taxi chở đến đây, gõ cửa không ai trả lời, nên nó tự mở khóa bằng chìa dự phòng em đưa trước đó.”

Tim tôi đập mạnh.
Tôi nhớ ra thật – tôi có đưa Hương một chiếc chìa khóa để tiện qua trông nhà giúp khi cần.

“Anh đỡ nó vào phòng khách. Nó nói linh tinh, rồi… rồi làm những chuyện bậy bạ. Anh đẩy nó ra. Nhưng nó giật quần anh… rồi hôn loạn lên. Anh hốt hoảng kéo nó ra mạnh quá… và chiếc quần lót của nó rớt xuống.”

Tôi trợn mắt:
“Hương? Không thể nào! Con bé đó hiền lắm, nó thương em lắm!”

Tuấn nhắm mắt:
“Anh biết em không tin. Nhưng nó say thật, anh không làm gì. Anh chỉ cố mặc lại quần cho nó nhưng không được, nên anh bỏ vào thùng rác. Sáng hôm sau nó tỉnh, anh không dám nói gì vì sợ em hiểu lầm. Anh gom đồ rác lại định mang đi, không biết sao lại lẫn vào bồn cầu…”

Anh gục xuống:
“Hạnh… anh thề với em. Anh chưa từng đụng vào nó. Anh chưa từng phản bội em.”

Tôi nhìn anh, tay lạnh buốt.

Tuấn không phải người giỏi nói dối. Ánh mắt anh lúc này – hoảng hốt, tuyệt vọng, đau đớn – khiến tôi phân vân.

Nhưng còn Hương…
Nếu đúng như lời Tuấn, tại sao cô bé lại làm vậy?

5. Twist bắt đầu mở.
Tôi hẹn gặp Hương ngay hôm sau.

Hương đến quán cà phê, mắt thâm quầng như mất ngủ nhiều ngày. Vừa nhìn thấy tôi, nó đã bật khóc.

“Chị… em xin lỗi… em xin lỗi chị nhiều lắm…”

Câu đầu tiên ấy khiến tôi nổi da gà.

“Hương, em nói thật đi. Chuyện hôm đó là sao?”

Hương ôm mặt, nức nở:
“Em nhớ hết… không phải say. Hôm đó… em cố tình.”

Tôi chết lặng.
“Em nói gì?”

Hương run rẩy:
“Em biết chị khổ… lấy chồng sớm, bỏ dở đại học. Em thấy chị lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi lo cho gia đình. Em thương chị, nhưng mỗi lần nghe chị khen anh Tuấn, em lại… ghen tị. Em muốn cuộc sống như chị.”

Tôi sững sờ.

“Rồi một hôm… em nhìn anh Tuấn xong… em muốn thử xem có phải anh hoàn hảo như chị nghĩ không. Em nghĩ… nếu anh sa ngã trước em… thì chị sẽ biết anh không tốt. Chị sẽ rời bỏ anh và sống khác đi.”

Hương khóc như nghẹt thở.

“Em làm vậy… để cứu chị. Nhưng em sai. Sai hoàn toàn…”

Tôi đau nhói trong lòng.

Không phải người thứ ba phá hoại hôn nhân.
Không phải chồng ngoại tình.
Mà là đứa em họ quá yêu tôi đến mức hành động sai lầm.

Tôi không biết phải khóc hay cười.

“Em xin lỗi… xin chị tha thứ…”

Tôi nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh.
Tôi giận, đau, sốc. Nhưng nhìn gương mặt Hương – cô gái mới 24 tuổi, đầy tổn thương và sự nông nổi – tôi không thể buông lời độc địa.

Tôi nói chậm rãi:
“Chị cần thời gian. Nhưng chị cảm ơn vì hôm nay em đã nói thật.”

6. Kết thúc nhân văn.
Tối hôm đó, tôi về nhà, thấy Tuấn đang hì hụi sửa lại cái đèn phòng bếp. Anh quay lại, lo lắng:

“Hạnh, em… em ổn chứ?”

Tôi gật đầu.
“Em gặp Hương rồi.”

Anh im lặng chờ.

“Tối nay… chúng ta nói chuyện sau khi con ngủ nhé. Em nghĩ… gia đình mình cần bắt đầu lại. Không phải vì ai ngoại tình. Mà vì chúng ta đã bỏ qua quá nhiều cảm xúc của nhau.”

Tuấn tiến lại nắm lấy tay tôi:
“Hạnh… cảm ơn em.”

Tôi tựa đầu vào vai anh.

Niềm tin từng nứt vỡ đó – giờ không thể lành lại ngay – nhưng ít nhất, nó có thể được xây lại bằng sự chân thật.

Tôi không còn nhìn chiếc quần lót đó như bằng chứng của phản bội nữa.
Nó chỉ là biểu tượng của một sai lầm – đau đớn nhưng đã qua – để nhắc rằng hôn nhân không chỉ có yêu thương, mà còn có thử thách và những phút yếu lòng của tất cả những người xung quanh.

Và đôi khi, sự thật trồi lên từ đáy cống… không phải để hủy diệt một gia đình, mà để giúp họ nhìn lại nhau một lần nữa.