Mỗi sáng sớm, khi sương còn giăng mờ trên đồng lúa, ông Phát đã dắt chiếc xe máy cà tàng ra khỏi nhà. Người dân làng Đồng Lớn quen thuộc với hình ảnh ông lão sáu mươi, lưng hơi còng, đội nón lá, chạy xe ra đồng. Hôm ấy, như mọi ngày, ông Phát rời nhà từ lúc gà gáy, mang theo cuốc và ít cơm nắm. Không ai ngờ, đó là lần cuối làng thấy ông còn lành lặn.
Tối mịt, khi ánh trăng bàng bạc chiếu lên con đường mòn dẫn ra đồng, cả nhà ông Phát bắt đầu lo lắng. “Sao bố chưa về?” – chị Hạnh, con gái lớn của ông, lẩm bẩm. Thường thì ông đã về từ chiều, ngồi bên hiên nhà nhâm nhi chén trà. Chị Hạnh cùng cậu em trai tên Tí vội lấy đèn pin, gọi thêm vài người hàng xóm, cùng nhau đi tìm.
Con đường đất dẫn ra đồng lầy lội sau cơn mưa chiều. Đám người lần mò đến bụi chuối um tùm gần cánh đồng, nơi ông Phát hay dựng xe. Dưới ánh đèn pin, họ sững sờ khi thấy chiếc xe máy của ông nằm chỏng chơ bên bụi chuối, lốp trước bẹp dí, vành xe cong queo như bị ai đập mạnh. Xung quanh, cỏ dại bị dẫm nát, đất bùn nhầy nhụa, loang lổ những vệt đỏ sẫm như máu. Lá chuối rách tươm, vương vãi khắp nơi, như thể vừa xảy ra một trận ẩu đả kinh hoàng.
“Trời ơi, bố tôi đâu rồi?” – chị Hạnh gào lên, giọng lạc đi. Dân làng bắt đầu xôn xao. Người thì bảo ông Phát bị cướp, kẻ lại thì thầm về chuyện ma quỷ. Cụ bà Tư, người lớn tuổi nhất làng, lẩm bẩm: “Chỗ này… chỗ này không sạch đâu. Ngày xưa, có người chết oan dưới bụi chuối này, hồn vẫn lảng vảng.”
Đám đông rùng mình, nhưng không ai dám đào sâu bụi chuối để tìm manh mối. Họ báo công an. Đội điều tra đến, phong tỏa hiện trường, chụp ảnh, lấy mẫu đất và vệt đỏ. Kết quả xét nghiệm khiến cả làng chấn động: đó không phải máu người, mà là… nhựa cây. Nhưng nhựa cây từ đâu? Gần đó chẳng có loại cây nào tiết nhựa đỏ như thế. Càng kỳ lạ hơn, dấu chân quanh hiện trường không phải của một người, mà là hàng chục dấu chân nhỏ xíu, như của trẻ con, dẫn sâu vào bụi chuối rồi… biến mất.

Tin đồn lan nhanh. Người ta bắt đầu kể về “lũ tiểu quỷ” – những linh hồn trẻ em bị bỏ rơi, chết tức tưởi trong chiến tranh, trú ngụ trong những bụi chuối rậm rạp. Có người thề rằng từng nghe tiếng khóc trẻ con văng vẳng từ đó vào đêm khuya. Chị Hạnh không tin chuyện ma quỷ, nhưng nỗi sợ vẫn bóp nghẹt tim chị. Cả nhà quyết định thuê thầy cúng về làm lễ, hy vọng gọi hồn ông Phát trở lại.
Đêm hôm ấy, khi thầy cúng đốt nhang, khói bay nghi ngút, bất ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, làm tắt hết đèn đóm. Đám người có mặt nghe rõ mồn một tiếng cười khúc khích, như của trẻ con, vang lên từ bụi chuối. Thầy cúng tái mặt, lẩm bẩm: “Không phải ma quỷ… mà là thứ khác.” Ông yêu cầu dân làng đào bụi chuối lên, bất chấp sự sợ hãi.
Sáng hôm sau, dưới ánh mặt trời, dân làng xúm lại, cuốc xẻng rung lên từng nhịp. Khi bụi chuối bị đào tung, họ phát hiện một hầm ngầm bí mật, cửa hầm được che kín bằng rễ cây và lá chuối. Bên trong, ông Phát nằm bất tỉnh, tay chân bị trói, miệng dán băng keo. Nhưng điều khiến mọi người kinh hoàng là hàng chục bức tượng gỗ nhỏ xíu, hình trẻ con, được xếp ngay ngắn quanh ông. Mỗi bức tượng đều có đôi mắt đỏ rực, như được tẩm nhựa cây.
Ông Phát được đưa đi cấp cứu và tỉnh lại sau vài ngày. Khi kể lại, ông run rẩy: “Tôi đang cuốc đất thì nghe tiếng trẻ con cười. Rồi… rồi tôi bị ai đó đánh ngất. Khi tỉnh dậy, tôi đã ở dưới hầm, xung quanh là lũ tượng gỗ ấy. Chúng… chúng nhìn tôi, như sống thật.”
Công an điều tra sâu hơn và phát hiện sự thật rùng rợn: hầm ngầm là nơi một nhóm buôn lậu đồ cổ sử dụng để cất giấu các bức tượng gỗ cổ, được cho là vật thờ của một tà giáo đã biến mất từ hàng thế kỷ trước. Nhóm này đã bắt cóc ông Phát vì ông vô tình cuốc trúng lối vào hầm. Nhưng điều kỳ lạ là, khi kiểm tra, các bức tượng gỗ không có dấu vân tay hay bất kỳ manh mối nào về nhóm buôn lậu. Camera giám sát gần đó cũng ghi lại hình ảnh ông Phát đi một mình ra đồng, không có ai theo sau.
Vậy ai đã tấn công ông Phát? Ai đã dựng hiện trường giả với nhựa cây và dấu chân trẻ con? Và tại sao lũ tượng gỗ lại có đôi mắt đỏ rực, như thể chúng thực sự sống? Dân làng Đồng Lớn không ai dám trả lời. Chỉ biết rằng, từ đó, chẳng ai dám bén mảng gần bụi chuối nữa. Và mỗi đêm trăng rằm, người ta vẫn nghe tiếng cười trẻ con văng vảng từ cánh đồng, như thể lũ tượng gỗ vẫn đang chờ đợi ai đó đào chúng lên một lần nữa.