Con gái tôi, Quỳnh Anh, là tất cả những gì một bà mẹ Hà Nội gốc có thể tự hào. Nó xinh đẹp, thông minh, học trường đại học quốc tế danh giá, tiếng Anh nói như gió. Vòng tròn bạn bè của nó toàn là những cậu ấm cô chiêu, và những người bạn trai cũ nó từng đưa về giới thiệu, nếu không phải con trai một tổng giám đốc thì cũng là thiếu gia của một gia đình kinh doanh có tiếng. Tôi đã luôn tin rằng, con gái mình sinh ra để sống trong nhung lụa, để được gả vào một gia đình môn đăng hộ đối.
Thế nhưng, mọi kỳ vọng của tôi đã sụp đổ tan tành sau chuyến đi thiện nguyện 3 tuần của nó lên vùng cao.

Ngày trở về, nó không còn là cô tiểu thư sành điệu với váy áo hàng hiệu. Nó gầy và đen đi trông thấy, nhưng đôi mắt lại sáng rực một cách lạ thường. Và rồi, trong bữa cơm tối, nó buông một quả bom tấn phá nát sự yên bình của gia đình tôi.
“Mẹ, con yêu anh ấy. Con đang mang thai, và con sẽ cưới anh ấy.”
Tôi suýt ngất. Chén cơm trên tay tôi rơi xuống bàn. “Anh ấy” mà con bé nhắc tới là ai? Là một chàng trai người Thái ở Sơn La mà nó đã gặp trong chuyến đi. Một “trai bản”. Hai từ đó như một nhát búa giáng mạnh vào đầu tôi. Trong tâm trí tôi lập tức hiện lên hình ảnh một gã trai nghèo nàn, lạc hậu, không học thức, không tương lai. Không cùng đẳng cấp với con gái tôi.
“Con điên rồi à? Mày có biết mày đang nói gì không?” – Tôi gào lên, cố gắng kéo nó ra khỏi cơn mê muội. Tôi cấm cản, tôi phân tích thiệt hơn, tôi khóc lóc, thậm chí tôi dọa sẽ từ mặt nó. Nhưng Quỳnh Anh, đứa con gái vốn luôn ngoan ngoãn của tôi, lần này lại quyết liệt đến không ngờ.
Nó nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên định: “Con không cần nhà cao cửa rộng, không cần xe sang tiền tỷ. Anh ấy tử tế, là người đàn ông tốt nhất con từng gặp. Anh ấy thương con thật lòng, mẹ à.”
Cuối cùng, tôi đành phải đầu hàng. Không phải vì tôi chấp nhận, mà vì cái thai trong bụng nó đã được 3 tháng. Tôi gạt nước mắt đồng ý, nhưng trong lòng tan nát, ngổn ngang. Tôi cảm giác như mình đã mất đi đứa con gái mà tôi hết mực yêu thương và vun vén. “Coi như… mất con thật rồi.”
Ngày ăn hỏi, tôi mặc lên người chiếc áo dài đỏ thêu phượng lộng lẫy, nhưng trái tim thì như có ai đó bóp nghẹt. Ngồi trên chiếc xe sang trọng lăn bánh trên con đường gập ghềnh lên Sơn La, tôi không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng tủi nhục sắp tới: một căn nhà sàn lụp xụp, một bữa cơm đạm bạc với mèn mén và rượu ngô, những ánh mắt xa lạ, thương hại của họ hàng. Nghĩ đến đó, tôi không cầm được nước mắt, cứ thế khóc ròng trên suốt quãng đường.
Xe vừa dừng lại trước một khuôn viên rộng lớn, tôi vẫn đang vội vàng lau nước mắt, cố lấy lại vẻ bình tĩnh thì… tôi choáng váng.
Trước mắt tôi không phải là một căn nhà sàn ọp ẹp. Đó là một khu trang trại sinh thái rộng lớn, được quy hoạch bài bản. Trong một khu rào chắn kiên cố, hơn năm chục con lợn rừng to khỏe đang chạy tung tăng. Xa xa là những khu nhà lưới trồng rau sạch và những vườn dược liệu xanh mướt trải dài tít tắp. Cả họ nhà tôi đứng hình, không ai nói được câu nào.
Tôi quay sang hỏi tài xế, giọng run run: “Ơ… đây là nhà… ai thế này? Có nhầm không?”
Đúng lúc đó, một người đàn ông trạc tuổi tôi, mặc bộ trang phục dân tộc được cắt may rất lịch lãm, bước ra từ ngôi nhà sàn bề thế ở trung tâm khu đất. Ông nở nụ cười hiền hậu, tiến lại bắt tay bố Quỳnh Anh.
“Chào anh chị, tôi là Hùng, anh trai của A Vàng, chú rể đấy ạ. Mời cả đoàn vào nhà nghỉ chân. Tôi cũng là người điều hành chính hệ thống trang trại dược liệu và chăn nuôi sạch này. Nhà cháu tổng cộng có hơn 12 hecta đất rừng, hiện đang là đối tác cung cấp nông sản sạch cho mấy chuỗi siêu thị lớn dưới Hà Nội.”
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi. Những lời ông Hùng nói hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã mường tượng.
Nhưng đó vẫn chưa phải là cú sốc cuối cùng. Khi chúng tôi bước vào ngôi nhà sàn chính, một công trình kiến trúc bằng gỗ bề thế và sang trọng, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một bức ảnh khổ lớn được treo trang trọng ngay chính giữa phòng khách.
Trong ảnh, con gái tôi và chàng trai “người bản” của nó đang tươi cười rạng rỡ, đứng trên sân khấu, tay cầm một chiếc cúp danh giá. Đứng bên cạnh họ là đại diện của một tổ chức quốc tế uy tín. Dưới tấm ảnh là dòng chữ: “Giải thưởng Sáng kiến Cộng đồng Xuất sắc năm 2023”.
Hóa ra, A Vàng, chàng trai “nghèo nàn, lạc hậu” trong suy nghĩ của tôi, từng là du học sinh ngành Nông nghiệp công nghệ cao tại Thái Lan. Với tấm bằng xuất sắc, anh đã từ chối nhiều lời mời làm việc với mức lương hấp dẫn ở nước ngoài để quay về quê hương, với ước mơ phát triển mô hình nông nghiệp sinh thái, giúp bà con dân tộc thoát nghèo bền vững. Anh đã âm thầm gây dựng nên cơ ngơi này, chọn ở lại vùng cao để “có ích hơn cho mảnh đất của mình”.
Tôi quay sang nhìn con gái. Nó đang nhìn tôi, ánh mắt vừa yêu thương, vừa có chút ái ngại. Chàng rể tương lai đứng bên cạnh, nắm chặt tay nó, ánh mắt anh nhìn con gái tôi tràn ngập sự trân trọng.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi đã không mất con. Ngược lại, con gái tôi đã tìm được một người đàn ông còn xứng đáng và tuyệt vời hơn tất cả những gì tôi từng mong đợi. Nó đã chọn được một viên kim cương thô, một người có tấm lòng vàng và một trí tuệ lớn lao.
Hóa ra… người đáng phải khóc không phải là nó, mà chính là tôi. Khóc vì sự nông cạn, vì những định kiến mù quáng đã suýt nữa khiến tôi đánh mất đi hạnh phúc của chính con gái mình.