Năm 2022, tôi tổ chức đám cưới. Đó là một ngày vui, ngập tràn tiếng cười và những lời chúc phúc từ gia đình, bạn bè. Trong nhóm bạn thân của tôi, ai cũng đến chung vui, mỗi người mừng một phong bì 5 triệu đồng, đúng chuẩn tình bạn chân thành, không tính toán. Nhưng có một người bạn, Minh, lại khác. Minh không đưa tiền mặt mà tặng tôi một chỉ vàng, kèm nụ cười rạng rỡ: “Coi như chút quà đặc biệt cho mày, giữ cho bền lâu!” Lúc đó, giá vàng khoảng 5 triệu đồng/chỉ, ngang với số tiền bạn bè khác mừng. Tôi cảm động, nghĩ Minh thật tinh tế, tặng vàng vừa sang trọng vừa ý nghĩa.
Thời gian trôi qua, tôi và vợ sống hạnh phúc, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi món quà của Minh. Đến năm 2025, Minh báo tin sắp cưới. Cả nhóm bạn thân háo hức chuẩn bị, bàn bạc xem nên mừng bao nhiêu cho xứng. Tôi nghĩ ngay đến việc phải “trả” lại Minh một chỉ vàng, vì đó là cách Minh đã chọn để mừng cưới tôi. Nhưng rồi tôi sững sờ khi kiểm tra giá vàng: giờ đã hơn 12 triệu đồng/chỉ! Gần gấp ba lần so với ba năm trước. Tôi bắt đầu tính toán, lòng không khỏi băn khoăn.
Tôi gọi điện hỏi thăm mấy đứa bạn thân khác, kể chuyện Minh tặng vàng và ý định mừng lại vàng. Thằng Tuấn, một đứa trong nhóm, cười khẩy: “Mày ngây thơ thật! Minh tính toán từ đầu rồi. Tặng vàng lúc đó ngang tiền mặt, nhưng giờ vàng tăng giá, mày trả lại vàng là mày chịu thiệt. Nó khôn lắm!” Tôi nghe mà bàng hoàng. Minh vốn là bạn thân, lúc nào cũng vui vẻ, chân thành, chẳng lẽ lại có tính toán như vậy?
Tôi lật lại ký ức. Hồi cưới tôi, Minh là người duy nhất trong nhóm tặng vàng, trong khi cả đám còn lại đều chọn tiền mặt. Tôi tự hỏi: nếu Minh không tính toán, sao không mừng tiền như mọi người? Vàng lúc nào cũng tăng giá, ai mà chẳng biết. Hay là Minh cố tình chọn vàng để giờ đây, khi nó cưới, tôi và những người khác phải “trả” lại bằng một món quà đắt đỏ hơn? Càng nghĩ, tôi càng thấy bức xúc. Tình bạn bao năm, vậy mà giờ cảm giác như bị lợi dụng.
Đêm hôm đó, tôi nằm trằn trọc, nghĩ đến cảnh cả nhóm bạn thân mà ai cũng mừng vàng như Minh thì chắc tôi “tán gia bại sản” thật. Một chỉ vàng giờ là cả tháng lương của tôi! Tôi nhắn tin hỏi Minh: “Hồi cưới tao, sao mày tặng vàng mà không tặng tiền như tụi kia?” Minh cười haha trong tin nhắn: “Tao thấy vàng ý nghĩa hơn, để mày giữ làm kỷ niệm, ai ngờ giờ vàng lên giá dữ vậy!” Câu trả lời nghe thì vô tư, nhưng sao tôi cứ thấy nghi nghi.
Đến ngày cưới Minh, tôi vẫn quyết định mừng lại một chỉ vàng, cắn răng mua với giá 12,5 triệu. Khi trao phong bì, tôi cố nở nụ cười, nhưng trong lòng nặng trĩu. Minh nhận quà, vỗ vai tôi: “Cảm ơn mày, đúng là bạn thân có khác!” Tôi chỉ gật đầu, nhưng không thể xua đi cảm giác mình vừa bị “chơi một vố”. Những người bạn khác trong nhóm vẫn vô tư mừng tiền, 5 triệu như hồi xưa, chẳng ai để ý đến món quà “đặc biệt” của tôi.
Sau đám cưới, tôi nghe loáng thoáng Minh khoe với người khác rằng hồi cưới tôi, nó tặng vàng vì “biết đâu sau này vàng lên giá, mình cũng được lợi”. Câu nói đó như giọt nước làm tràn ly. Tình bạn bao năm, hóa ra lại có chút toan tính. Tôi tự nhủ, từ nay nếu ai mừng cưới mình bằng vàng, chắc chắn mình sẽ chỉ đáp lại bằng tiền. Vàng thì đẹp thật, nhưng cái giá của sự chân thành, có lẽ mới là thứ đáng trân trọng nhất.