L/y h/ôn, chồng n//ém cho vợ chiếc gối cũ rồi m//ỉa m//ai, l//ột ra giặt vợ sữ/ng s/ờ với thứ bên trong…

Tôi và Hưng kết hôn được năm năm. Từ ngày đầu về làm vợ anh, tôi đã quen với những câu nói lạnh lùng, những ánh mắt hờ hững. Hưng không bạo lực, cũng chẳng lớn tiếng, nhưng sự thờ ơ của anh khiến trái tim tôi héo úa từng ngày.

Sau đám cưới, chúng tôi sống cùng nhà chồng. Mỗi sáng tôi dậy sớm nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi tối tôi ngồi chờ anh về chỉ để nghe câu “Ừ, anh ăn rồi”. Nhiều lần tôi tự hỏi, liệu cuộc hôn nhân này có khác gì ở trọ? Tôi cố gắng vun vén, cố gắng yêu thương, nhưng đổi lại vẫn chỉ là khoảng trống vô hình không thể lấp đầy.

Rồi một ngày, Hưng về nhà với khuôn mặt lạnh tanh. Anh ngồi xuống đối diện tôi, đưa ra tờ giấy ly hôn, giọng khô khốc:

– Ký đi. Anh không muốn phí thời gian của cả hai nữa.

Tôi sững người, nhưng không bất ngờ. Nước mắt lưng tròng, tôi run run cầm bút. Mọi ký ức về những buổi cơm tối ngồi đợi anh, về những lần đau bụng giữa đêm chỉ có mình tôi cắn răng chịu đựng, bỗng dưng ùa về như vết dao cứa sâu.

Ký xong, tôi thu dọn đồ. Nhà anh chẳng có gì thuộc về tôi, ngoài ít quần áo và chiếc gối cũ tôi thường nằm. Khi tôi vừa xách vali ra cửa, Hưng ném chiếc gối về phía tôi, giọng đầy mỉa mai:

– Mang theo mà giặt, chắc sắp mục ra rồi.

Tôi cầm chiếc gối, tim thắt lại. Nó cũ thật, vỏ gối ngả màu, chỗ ố vàng chỗ sờn rách. Đó là chiếc gối tôi đã mang từ nhà mẹ lên thành phố khi học đại học, rồi giữ lại khi về làm vợ anh, vì tôi khó ngủ nếu không gối nó. Anh từng cằn nhằn nhưng tôi vẫn giữ.

Tôi rời khỏi căn nhà ấy trong im lặng. Về phòng trọ, tôi ngồi thẫn thờ nhìn chiếc gối. Nghĩ đến lời anh mỉa mai, tôi quyết định lột vỏ gối ra giặt, ít ra cũng sạch sẽ để đêm nay tôi ngủ ngon, không mơ thấy ký ức đau lòng nữa.

Khi kéo khoá vỏ gối, tôi bất giác thấy lạ. Có gì đó cồm cộm bên trong lớp bông mềm. Tôi luồn tay vào, rồi khựng lại. Một bọc giấy nhỏ, được gói rất kỹ bằng túi nylon. Tôi run run mở ra. Bên trong là một xấp tiền, toàn tờ 500 ngàn, và một mảnh giấy gấp làm tư.

Tôi mở mảnh giấy. Nét chữ quen thuộc của mẹ tôi hiện ra, run rẩy và xiêu vẹo:

“Con gái, đây là số tiền mẹ để dành cho con phòng khi khốn khó. Mẹ giấu vào gối, sợ con ngại không dám nhận. Dù thế nào, đừng khổ vì đàn ông con nhé. Mẹ thương con.”

Nước mắt tôi rơi lã chã trên tờ giấy đã ngả màu vàng. Tôi nhớ ngày cưới, mẹ đưa tôi chiếc gối, nói gối này mềm lắm, để con ngủ ngon. Tôi cười bảo: “Mẹ già rồi, nghĩ gì lạ thế, con với anh Hưng sẽ hạnh phúc mà.” Mẹ chỉ cười, ánh mắt xa xăm buồn.

Tôi ôm chiếc gối vào lòng, cảm giác như có mẹ ngồi cạnh vuốt tóc an ủi. Hóa ra, mẹ luôn biết, đời con gái nếu chọn nhầm người sẽ khổ biết bao. Hóa ra, mẹ đã chuẩn bị cho tôi một con đường lùi, dẫu chẳng giàu sang nhưng cũng không tuyệt vọng.

Tối hôm đó, tôi nằm trên chiếc giường cứng trong căn phòng trọ nhỏ, ôm chiếc gối vào ngực, nước mắt thấm ướt vỏ gối. Nhưng lần này, tôi không khóc vì Hưng nữa. Tôi khóc vì thương mẹ. Khóc vì thấy mình may mắn, ít ra vẫn còn có nơi để trở về, vẫn còn mẹ thương, vẫn còn cuộc đời rộng lớn ngoài kia đang đón tôi.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gấp chiếc gối cẩn thận đặt vào vali. Tôi tự nhủ sẽ thuê một căn phòng nhỏ hơn, gần chỗ làm hơn. Tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ nhiều hơn, sẽ sống một cuộc đời mà tôi không còn phải run rẩy hay chờ đợi tin nhắn lạnh lùng từ bất kỳ ai nữa.

Tôi mỉm cười với mình trong gương. Người phụ nữ với đôi mắt sưng húp này, từ hôm nay sẽ sống vì bản thân cô ấy, vì người mẹ già nơi quê nhà, và vì cả những ước mơ tuổi trẻ còn dang dở.

Cuộc hôn nhân ấy, chiếc gối cũ ấy, lời mỉa mai ấy… tất cả chỉ là hồi kết của một chương buồn. Còn cuộc đời tôi, vẫn còn nhiều trang mới đang chờ được viết tiếp, bằng chính đôi tay và trái tim kiên cường của tôi.