Chồng dọn đến ở với b///ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li///ệt đến gi/ao tr/ả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặt…
Tôi và Minh kết hôn được 7 năm. Cuộc hôn nhân không phải màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vì con, vì mái ấm mình đã chọn. Từ ngày cưới, tôi chấp nhận về sống cùng mẹ chồng – người phụ nữ mắc tai biến, liệt nửa người, chỉ nằm một chỗ và cần chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ chồng, tôi là dâu, chăm sóc là bổn phận. Nhưng tôi không ngờ, gánh nặng ấy sẽ kéo dài đến mòn mỏi, và đau lòng nhất là từ người đáng ra phải cùng tôi gánh vác – chồng tôi.
Minh đi làm, tối về mệt là nằm chơi điện thoại. Mọi việc chăm mẹ, cơm nước, thuốc men đều một tay tôi lo. Anh luôn nói:
“Em giỏi chăm mẹ hơn anh. Anh mà làm, mẹ còn khổ thêm.”
Tôi không trách. Tôi nghĩ đơn giản: thôi thì vợ lo, chồng đi làm. Nhưng rồi tôi phát hiện – Minh không chỉ đi làm. Anh có người khác.
Mọi chuyện vỡ lở khi tôi vô tình thấy tin nhắn:
“Tối nay anh lại qua. Ở với em vui hơn ngàn lần ở nhà.”
Tôi không gào khóc. Không làm ầm. Tôi chỉ hỏi nhẹ:
“Anh định tính sao với mẹ – người anh bỏ mặc bao năm qua?”
Minh im lặng. Hôm sau, anh dọn ra ngoài. Tôi biết anh chuyển đến sống cùng người phụ nữ ấy. Mặc cho tôi gọi, nhắn tin – anh đều không trả lời. Mẹ chồng nằm trong phòng, không hay biết gì. Bà vẫn tin con trai đang bận việc, vài hôm nữa sẽ về.
Tôi nhìn bà – người từng xét nét tôi từng miếng ăn giấc ngủ, từng có lúc chỉ trích tôi “không xứng làm dâu” – mà thấy nghẹn. Tôi từng muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi lại nghĩ: làm người, nên có nghĩa.
Một tuần sau, tôi gọi cho Minh:
“Anh rảnh không? Em mang mẹ đến cho anh chăm.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ lau người, thay quần áo, gấp gọn chăn màn cho mẹ chồng. Tôi xếp thuốc men, giấy tờ bệnh viện, cả sổ khám cũ vào một túi vải.
Tối, tôi bế bà lên xe lăn, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, con đưa mẹ đến ở với anh Minh vài hôm cho mẹ đổi gió. Ở mãi một chỗ cũng buồn.”
Bà gật nhẹ, ánh mắt vui như trẻ con. Bà không biết mình sắp bị “giao trả” cho đứa con trai ruột thịt đã chọn bỏ rơi.
Đến nơi – một căn hộ chung cư nhỏ, tôi bấm chuông. Minh ra mở cửa, bên trong là người phụ nữ kia, váy ngủ lụa, son môi đỏ chót.
Cả hai chết lặng khi thấy tôi đang đẩy xe lăn, mẹ chồng ngồi trên đó, gương mặt tươi tỉnh.
Tôi nhẹ nhàng đẩy xe vào tận phòng khách, sắp xếp chăn gối, đặt túi thuốc lên bàn. Căn nhà thơm mùi nước hoa nhưng lạnh tanh.
Minh lắp bắp:
“Em làm gì vậy?”
Tôi mỉm cười, bình thản đáp:
“Anh quên rồi sao? Mẹ là trách nhiệm của anh. Em chỉ giúp đỡ mấy năm thôi. Giờ thì… anh tự lo nhé.”
Người phụ nữ đứng phía sau Minh định cất lời thì tôi quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Từ giờ, mỗi lần anh đút thuốc, lau người, thay tã cho mẹ – hãy nhớ đến những bữa cơm tôi ăn vội, những đêm thức trắng vì mẹ sốt. Và nếu có lúc anh thấy mệt, hãy nhớ: đó là điều một người con – hay một người chồng – nên gánh từ lâu rồi, chứ không phải là tôi.”
Không khí trong phòng đặc quánh. Minh đỏ bừng mặt, còn cô kia tái nhợt, quay lưng đi.
Tôi cúi chào mẹ chồng một cái, khẽ nói:
“Mẹ à, từ nay con xin phép không chăm mẹ nữa. Con mệt rồi. Nhưng con không oán trách mẹ đâu. Mong mẹ bình an.”
Rồi tôi quay lưng đi, không chờ ai nói thêm lời nào. Trên đường về, tôi khóc. Không phải vì đau, mà vì cuối cùng tôi cũng đã buông – một cách thanh thản và tử tế.
Bài học rút ra:
Không phải ai hiền là người cam chịu. Có những người phụ nữ chỉ chọn im lặng vì lòng họ còn thương, còn nhẫn nhịn. Nhưng khi họ đã quyết định rời đi, thì không một ai có thể níu lại – kể cả người từng là chồng, hay người từng gọi là mẹ.