Từ ngày về làm dâu, tôi sống hết lòng với nhà chồng. Cơm bưng nước rót, có việc gì trong nhà tôi cũng xắn tay lo trước. Vậy mà vẫn chẳng thể “vừa mắt” em chồng — cái Mai, cô út trong nhà, được mẹ chồng cưng như trứng.
Nó chưa chồng, chưa con, chỉ mới đi làm được hai năm mà khoe lắm. Mỗi lần về nhà là quần áo thơm phức, son phấn xịt đầy nhà, đá đểu tôi đủ chuyện. Tôi không chấp, nghĩ “chị dâu không thể đôi co với em chồng”.
Vừa rồi nó mua xe mới — chiếc ô tô 7 chỗ láng bóng. Cả nhà ríu rít lên chụp hình đăng Facebook, còn tổ chức hẳn một buổi “khao xe”, mời hết thảy cô dì chú bác. Trừ tôi.
Chồng tôi thì được mời đàng hoàng, bảo tôi đi cùng. Nhưng tôi cười, lắc đầu:
“Người ta không mời, mình đi chẳng khác gì làm khó người ta thêm.”
Mẹ chồng ban đầu cũng lơ đi, nhưng tôi vẫn chạy đi mua sườn, cá, rồi nhẹ nhàng nói đúng một câu trước khi bà xuống bếp:
“Mẹ nhớ nấu thêm món canh cua và miến trộn giùm con nhé, con chỉ ăn được hai món đó.”
Bà ậm ừ, không rõ có nghe lọt hay không.
Đến ngày khao xe — và chuyện động trời xảy ra sau 15 phút vào tiệc
Hôm đó tôi không xuống ăn, chỉ giúp dọn ra mâm rồi lên phòng. Chỉ 15 phút sau khi cả nhà ngồi ăn vui vẻ, thì một loạt tiếng la thất thanh vang lên.
Mẹ chồng tôi, em chồng, và hai người họ hàng ôm bụng, nôn ọe liên tục, mặt mày tái mét. Cả nhà hoảng loạn tưởng ngộ độc.
Tôi lao xuống, vừa nhìn mâm cỗ đã biết ngay: món miến trộn và canh cua có vấn đề. Còn những món khác thì ai ăn cũng bình thường.
Mẹ chồng nhìn tôi, mặt hốt hoảng:
“Miến này… là con bảo nấu mà…”
Tôi im lặng, đi thẳng xuống bếp kiểm tra. Thùng đựng nước giếng bị hỏng nắp, trong đó có… con chuột chết trương phình. Người giúp việc mới vô không để ý, múc nhầm nước từ đó để nấu hai món… mà chính tôi đã dặn.
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ái ngại… rồi bất ngờ em chồng bật khóc
Cái Mai từ nãy giờ nôn đến rũ người, nhưng khi thấy tôi từ từ bưng lên một bát cháo trắng còn bốc khói, thì nó òa khóc.
“Chị biết có chuột chết trong bể… mà vẫn dặn nấu à? Chị… chị ghét em đến thế sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, giọng nhẹ tênh:
“Không. Chị biết có chuột, nên chị nhắc nấu hai món đó để mẹ kiểm tra lại nước giếng. Còn chuyện mời hay không mời — là lựa chọn của em. Chị chỉ biết, mình sống trong cùng một nhà, thì dẫu người ta đối xử thế nào, mình cũng không thể trở nên giống họ.”
Cả nhà im phăng phắc.
Sau đó — không ai còn nhắc đến chuyện khao xe nữa… mà chỉ xôn xao chuyện người chị dâu “có tâm, có tầm”
Vài hôm sau, mẹ chồng chủ động lên phòng tôi:
“Mẹ xin lỗi vì mấy chuyện trước giờ. Từ nay, trong nhà, mẹ coi con là người phụ nữ trụ cột…”
Riêng em chồng, không biết vì xấu hổ hay vì áy náy, dần dần thay đổi hẳn. Nó gọi tôi là chị, thi thoảng còn rủ tôi đi siêu thị. Chiếc xe mới của nó từ hôm đó, cứ ra khỏi cổng là phải ghé qua xin tôi “chị có đi đâu không để em tiện chở”.