Sân bay Nội Bài chiều tà, không khí ngột ngạt bởi dòng người hối hả và tiếng loa thông báo chuyến bay vang vọng. Tôi, một cô gái 27 tuổi tên Linh, đứng ngẩn ngơ giữa sảnh chờ, tay lục tung chiếc balo. Điện thoại của tôi đã biến mất. Có lẽ là trong lúc vội vã chạy từ quầy check-in ra cổng an ninh, tôi đã đánh rơi nó đâu đó. Tim tôi đập thình thịch, không chỉ vì giá trị chiếc điện thoại, mà còn vì những dữ liệu quan trọng trong đó: email công việc, ảnh kỷ niệm, và cả số điện thoại của Nam – người yêu cũ mà tôi vẫn chưa thể quên.
Tôi nhìn quanh, hy vọng tìm thấy một ánh mắt thân thiện giữa biển người xa lạ. Đằng xa, một người đàn ông đang ngồi trên ghế chờ, tay lướt điện thoại, dáng vẻ điềm tĩnh giữa sự hỗn loạn của sân bay. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, tóc hơi rối, và đôi mắt dường như đang đắm chìm vào một thế giới riêng. Tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm bước đến. “Anh ơi, cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Tôi bị mất máy, cần gọi gấp.”
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười. “Được chứ,” anh ta nói, giọng trầm ấm. Anh đưa điện thoại cho tôi, một chiếc iPhone cũ với màn hình hơi trầy xước. Tôi cảm ơn rối rít, bấm số của mình, hy vọng ai đó nhặt được sẽ trả lời. Nhưng không ai bắt máy. Tôi thử nhắn tin: “Ai nhặt được điện thoại này xin vui lòng liên hệ lại. Tôi đang ở sân bay Nội Bài, cổng 12.” Rồi tôi trả lại điện thoại, không quên nở một nụ cười biết ơn.
“Chắc khó tìm lại lắm,” anh ta nói, giọng pha chút đồng cảm. “Sân bay đông thế này, biết đâu nó đã nằm trong túi ai rồi.” Tôi thở dài, gật đầu. Anh tự giới thiệu mình là Phong, một kỹ sư phần mềm, đang chờ chuyến bay đi Đà Nẵng. Chúng tôi nói chuyện vài câu, và tôi bất ngờ nhận ra anh dễ gần hơn tôi nghĩ. Anh kể về Đà Nẵng, về những con sóng bạc đầu ở biển Mỹ Khê, về quán cà phê nhỏ anh hay ngồi mỗi cuối tuần. Tôi kể về công việc của mình, về những ngày bận rộn ở Hà Nội, và cả về chuyến công tác sắp tới ở Sài Gòn. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự định, cho đến khi loa gọi chuyến bay của tôi vang lên.
“Cảm ơn anh vì đã cho mượn điện thoại,” tôi nói, vội vã đứng dậy. Phong cười, đưa tôi một tấm danh thiếp. “Nếu cần gì, cứ gọi nhé. Biết đâu tôi có thể giúp cô tìm lại điện thoại.” Tôi gật đầu, cất tấm danh thiếp vào túi, lòng thầm nghĩ rằng có lẽ sẽ chẳng bao giờ liên lạc lại.
Nhưng định mệnh, như người ta vẫn nói, luôn có cách sắp xếp riêng. Khi máy bay hạ cánh ở Tân Sơn Nhất, tôi nhận được một tin nhắn từ số của Phong. “Cô Linh, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ số của cô. Có người nhặt được điện thoại, đang ở sân bay Nội Bài. Họ hẹn gặp ở cổng 12, tôi đã nhờ một người bạn ở đó lấy giúp. Cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi lại.” Tôi sững sờ, không tin vào mắt mình. Làm sao một người xa lạ lại tận tâm đến vậy?
Tôi gửi địa chỉ khách sạn, và hai ngày sau, chiếc điện thoại được chuyển đến tay tôi qua một dịch vụ chuyển phát nhanh. Bên trong gói hàng, có một mẩu giấy nhỏ với nét chữ của Phong: “Coi như đây là cái cớ để chúng ta giữ liên lạc. Chúc cô chuyến công tác vui vẻ!” Tôi mỉm cười, cảm giác ấm áp kỳ lạ trào dâng. Tôi nhắn tin cảm ơn anh, và từ đó, những tin nhắn qua lại giữa chúng tôi bắt đầu.
Phong khác với những người đàn ông tôi từng gặp. Anh không hoa mỹ, không hứa hẹn những điều to tát, nhưng mỗi câu nói của anh đều chân thành. Anh kể về những ngày tháng lang thang ở Đà Nẵng, về giấc mơ xây dựng một ứng dụng giúp kết nối những người xa lạ, như cách anh và tôi đã gặp nhau. Tôi kể anh nghe về Nam, về mối tình đã tan vỡ, về những vết thương lòng mà tôi cố giấu sau nụ cười. Chúng tôi gọi điện, nhắn tin, và dần dần, tôi nhận ra mình mong chờ tin nhắn của anh mỗi ngày.
Một tháng sau, Phong bay ra Hà Nội vì một dự án. Anh hẹn gặp tôi ở một quán cà phê nhỏ ven hồ Hoàn Kiếm. Khi tôi bước vào, thấy anh ngồi đó với nụ cười quen thuộc, trái tim tôi bỗng đập mạnh. Chúng tôi nói chuyện hàng giờ, như thể đã quen nhau từ lâu. Anh kể về gia đình mình, về người mẹ đã mất vì bệnh nặng, về những ngày anh tự mình vượt qua nỗi đau. Tôi kể về ước mơ của mình, về việc muốn mở một tiệm hoa nhỏ, nơi tôi có thể tự tay chăm sóc từng bông cúc, từng cành hồng.
Nhưng định mệnh, một lần nữa, lại chơi đùa với tôi. Trong lúc trò chuyện, tôi vô tình mở điện thoại của mình, và một bức ảnh cũ hiện lên – bức ảnh tôi chụp cùng Nam cách đây hai năm, tại chính sân bay Nội Bài. Phong nhìn thấy, và khuôn mặt anh bỗng thay đổi. Anh im lặng một lúc, rồi hỏi, giọng trầm xuống: “Người này… là bạn trai cũ của cô, đúng không?”
Tôi gật đầu, ngạc nhiên vì phản ứng của anh. Phong thở dài, lấy từ túi ra một chiếc ví cũ. Anh mở ví, lấy ra một bức ảnh đã ngả vàng. Trong ảnh, một chàng trai trẻ, với nụ cười giống hệt Nam. “Đây là anh trai tôi,” Phong nói, giọng nghẹn lại. “Cậu ấy mất cách đây ba năm, trong một tai nạn xe. Nhưng trước đó, cậu ấy từng kể về một cô gái tên Linh, người mà cậu ấy yêu rất sâu đậm.”
Tôi chết lặng. Nam, người yêu cũ của tôi, là anh trai của Phong? Tôi nhớ lại những ngày tháng bên Nam, những lần cãi vã, và cả lý do chúng tôi chia tay: Nam không bao giờ kể về gia đình mình, như thể anh đang giấu một bí mật lớn. Hóa ra, anh đã mất đi người anh trai thân thiết, và điều đó khiến anh khép mình lại, đẩy tôi ra xa.
Phong nhìn tôi, ánh mắt đầy xót xa. “Khi tôi gặp cô ở sân bay, tôi không biết cô là Linh, người mà anh trai tôi từng yêu. Nhưng khi cô kể về anh ấy, tôi đã nghi ngờ. Và bây giờ, nhìn bức ảnh này, tôi chắc chắn rồi.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Có lẽ việc tôi nhặt được số của cô, giúp cô lấy lại điện thoại, không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ anh trai tôi, ở đâu đó, muốn chúng ta gặp nhau.”
Tôi không biết phải nói gì. Nước mắt tôi rơi, không chỉ vì nhớ Nam, mà còn vì cảm giác kỳ diệu mà định mệnh mang lại. Phong nắm tay tôi, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Linh, tôi không hứa sẽ thay thế anh ấy. Nhưng nếu cô đồng ý, tôi muốn cùng cô viết tiếp câu chuyện của chúng ta.”
Câu chuyện không dừng lại ở đó. Một năm sau, tôi và Phong đứng bên nhau trong một tiệm hoa nhỏ ở Đà Nẵng, nơi tôi thực hiện ước mơ của mình. Trên bàn thờ nhỏ trong tiệm, bức ảnh của Nam được đặt cạnh một lọ cúc trắng – loài hoa anh yêu nhất. Mỗi ngày, tôi nhìn bức ảnh ấy, thầm cảm ơn anh vì đã dẫn tôi đến với Phong, đến với một tình yêu mới, nơi tôi tìm thấy sự bình yên sau những cơn bão.
Nhưng bí mật cuối cùng, tôi không bao giờ kể cho Phong. Trong chiếc điện thoại tôi đánh mất ngày ấy, có một tin nhắn cuối cùng từ Nam, gửi ngay trước khi anh qua đời: “Linh, nếu em gặp được một người tốt, hãy cho anh ấy cơ hội. Anh tin em sẽ hạnh phúc.” Tôi không biết làm thế nào mà tin nhắn ấy chưa bao giờ bị xóa, dù điện thoại đã qua tay nhiều người. Có lẽ, đó là món quà cuối cùng của Nam, và cũng là định mệnh của đời tôi.