40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú 65 tuổi có 4 đời vợ. Cả làng cả xóm d;ị ngh;ị, không ai th:è;m đế;n đ:ám cưới của tôi

Bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn sống độc thân trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi những cơn gió chiều tà thổi qua hàng tre, mang theo hương lúa thơm ngát. Làng Hạ, nơi tôi sinh ra và lớn lên, là một nơi bình dị, nhưng con người ở đây lại khắc nghiệt với những ai không đi theo lề lối quen thuộc. Ở tuổi này, tôi đã quen với những ánh mắt dò xét, những lời xì xào sau lưng: “Con bé Linh, xinh xắn, học thức, sao mãi không chịu lấy chồng?” Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo cả đời vì tôi, càng ngày càng sốt ruột. “Linh ơi, mẹ chẳng còn sống được bao lâu. Con lấy chồng đi, để mẹ yên lòng!” Lời mẹ như nhát dao cứa vào tim, nhưng tôi chỉ cười, lảng tránh. Tình yêu, với tôi, là thứ xa xỉ chẳng dễ tìm.

Cho đến một ngày, mẹ gần như tuyệt vọng, kéo tôi ra sân, chỉ vào bức tường loang lổ của căn nhà cũ và nói: “Nếu con không lấy chồng, mẹ sẽ không nhắm mắt xuôi tay được!” Tôi thở dài, không muốn mẹ buồn thêm. Và rồi, qua một người mai mối trong làng, tôi gặp ông Tâm – một người đàn ông 65 tuổi, tóc muối tiêu, dáng vẻ điềm đạm nhưng mang tiếng “đã qua bốn đời vợ”. Dân làng xì xào, gọi ông là “gã đào hoa già”, kẻ chẳng biết trân trọng phụ nữ. Tôi không quan tâm lắm. Với tôi, đây chỉ là cách làm mẹ vui, một cuộc hôn nhân không tình yêu, không hy vọng. Tôi gật đầu đồng ý, và đám cưới được định ngày.

Ngày cưới đến, hội trường làng trống trơn. Không một bóng người, ngoài mẹ tôi, vài người thân, và ông Tâm với nụ cười hiền lành. Dân làng không ai thèm đến. Họ bảo tôi “hám tiền”, “bán rẻ đời mình” khi cưới một ông già từng bốn lần ly hôn. Tiếng nhạc cưới vang lên lẻ loi, như giễu nhại sự cô đơn của tôi. Tôi mặc áo dài đỏ, đứng bên ông Tâm, lòng nặng trĩu. Ông nắm tay tôi, thì thầm: “Đừng buồn, Linh. Hôm nay là ngày vui của chúng ta.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng chỉ thấy trống rỗng.

Bất ngờ đầu tiên xảy ra ngay giữa buổi lễ. Khi cha xứ vừa đọc xong lời chúc phúc, một tiếng ồn lớn vang lên ngoài cổng. Tôi giật mình, quay ra, thấy một chiếc xe tải chở đầy hoa tươi dừng lại trước hội trường. Những người công nhân mặc đồng phục bắt đầu bưng từng giỏ hoa lớn, đủ loại – cúc, hồng, đồng tiền – xếp đầy lối đi. Mẹ tôi ngạc nhiên, hỏi: “Ai làm cái gì thế này?” Ông Tâm mỉm cười, không đáp, chỉ ra hiệu cho tôi chờ.

Rồi, từ trong đám người công nhân, một nhóm trẻ con làng chạy ùa vào, tay cầm những tấm thiệp viết tay, nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy chân thành. Một cô bé, con chị hàng xóm, chạy đến trước mặt tôi, đưa thiệp: “Cô Linh, chú Tâm bảo tụi con viết lời chúc cô. Chú tốt lắm, cô đừng buồn nha!” Tôi cầm tấm thiệp, đọc dòng chữ ngây ngô: “Chúc cô Linh hạnh phúc mãi mãi!” Tim tôi chợt ấm lại, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất ngờ thứ hai khiến cả hội trường sững sờ. Từ ngoài cổng, từng nhóm người làng bắt đầu kéo đến. Họ không mặc đồ đẹp, không mang quà, nhưng gương mặt ai nấy đều rạng rỡ. Chị Hằng, người hay buôn chuyện nhất làng, bước vào, ôm chầm lấy tôi: “Linh, chị xin lỗi. Chị không biết ông Tâm tốt đến vậy!” Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi thì ông Tâm bước lên bục, cầm micro, giọng trầm ấm vang lên.

“Thưa bà con, hôm nay là ngày vui của tôi và Linh. Tôi biết mọi người dị nghị, cho rằng tôi không xứng với cô ấy. Tôi từng có bốn người vợ, đúng vậy, nhưng không phải vì tôi đào hoa hay phụ bạc. Họ rời đi vì tôi không thể cho họ hạnh phúc trọn vẹn, vì tôi đã dành cả đời mình để sửa chữa một sai lầm lớn.” Cả hội trường im phăng phăng. Ông Tâm kể, giọng nghẹn ngào: “Ba mươi năm trước, tôi từng gây ra một vụ tai nạn, làm một người mất đi đôi chân. Tôi đã chạy trốn, nhưng lương tâm không tha thứ. Tôi quay lại, chăm sóc người đó suốt đời, dù họ không chấp nhận tôi. Bốn người vợ của tôi rời đi vì không chịu nổi cuộc sống của một người chồng luôn mang nợ ân tình.”

Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. Dân làng bắt đầu xì xào, nhưng lần này là sự kinh ngạc và cảm phục. Ông Tâm tiếp tục: “Hôm qua, tôi đã làm một việc mà tôi hy vọng sẽ chuộc lại phần nào lỗi lầm. Tôi đã hiến toàn bộ đất đai và tiền tiết kiệm của mình để xây một ngôi trường mới cho làng Hạ. Các cháu nhỏ sẽ không phải đi học xa nữa. Và tôi muốn Linh – người phụ nữ tôi trân trọng – cùng tôi tiếp tục những việc tốt đẹp này.”

Bất ngờ cuối cùng, cũng là điều khiến cả làng đổi thay. Từ ngoài cổng, một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy vào. Đó là ông Hùng – người bị tai nạn năm xưa do ông Tâm gây ra. Ông Hùng đứng lên, dù khó nhọc, và nắm tay ông Tâm: “Tôi đã tha thứ cho anh từ lâu. Hôm nay, tôi đến để chúc phúc cho hai người.” Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Dân làng, từ những người từng dè bỉu, giờ kéo đến, ôm lấy tôi, chúc phúc, xin lỗi vì đã hiểu lầm. Chị Hằng khóc: “Linh, em may mắn lắm. Ông Tâm không chỉ tốt với em, mà với cả làng này.”

Tôi nhìn ông Tâm, người đàn ông mà tôi từng nghĩ chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ. Giờ đây, tôi thấy ở ông một trái tim rộng lớn, một con người dám đối diện với sai lầm và sống vì người khác. Đám cưới kết thúc không chỉ trong tiếng cười, mà trong cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Dân làng ở lại đến khuya, cùng nhau hát vang, như thể cả làng Hạ đang tổ chức một lễ hội. Tôi nắm tay ông Tâm, lòng thầm hứa sẽ cùng ông viết tiếp câu chuyện của lòng nhân ái, của tình yêu nảy nở từ những điều bất ngờ nhất.