Gói Mì Mỗi Chiều
Tôi chuyển về khu tập thể này được gần nửa năm. Dãy nhà cũ, tường bong sơn, hành lang loang lổ, nhưng yên tĩnh — yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng lá rụng xuống mái tôn mỗi chiều.
Chỉ có một điều khiến tôi chú ý: ông cụ hàng xóm nhà bên, tầm hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy, tóc bạc, lúc nào cũng đội chiếc mũ vải cũ màu nâu nhạt.
Ngày đầu tiên tôi dọn đến, ông cụ sang gõ cửa, mỉm cười hiền:
“Cô mới chuyển hả? Tôi là Tư, ở phòng kế bên. Có gì cần giúp thì gọi tôi nha.”
Tôi gật đầu, đáp lễ, rồi từ đó gần như không nói chuyện nhiều.
Mãi cho đến một chiều thứ Năm, khi tôi vừa đi làm về, mồ hôi nhễ nhại, đang nấu bát mì gói cho nhanh, thì nghe tiếng gõ cửa rất khẽ.
Mở ra, vẫn là ông Tư, tay cầm cái nón, giọng nhỏ nhẹ:
“Cô ơi, còn dư gói mì nào không? Cho tôi xin một gói, mai tôi gửi lại.”
Tôi hơi bất ngờ, rồi gật đầu. “Dạ có, ông đợi chút.”
Ông cười, lộ hàm răng lưa thưa:
“Cảm ơn cô. Mì Hảo Hảo phải không? Tôi quen ăn loại đó.”
Tôi khẽ mỉm cười. Ông nhận gói mì, cúi đầu chào, rồi đi chậm rãi về phòng.
Từ hôm đó, chiều nào ông Tư cũng sang xin một gói mì. Đều đặn như mặt trời lặn xuống con hẻm.
Ban đầu tôi nghĩ: chắc ông nghèo, neo đơn, không có tiền ăn. Nhìn cái dáng gầy guộc, đôi tay run run, tôi thấy thương. Tôi không dám hỏi nhiều, sợ ông ngại.
Một lần, tôi thấy ông đứng ngoài hành lang nhìn về phía xa, mắt mờ đục, đôi môi lẩm bẩm điều gì đó. Khi tôi hỏi, ông chỉ cười:
“Tôi đếm hoàng hôn, cô ạ. Mỗi lần mặt trời xuống, tôi lại nhớ một người.”
Tôi không hiểu, nhưng thôi.
Có hôm tôi mua thêm vài gói mì, để riêng một ngăn tủ cho ông. Tôi nghĩ, người già như ông, chắc bụng yếu, ăn mì tạm cũng được.
Ba tuần trôi qua, thói quen ấy vẫn không đổi: mỗi chiều, ông sang, gõ cửa, xin một gói mì.
Tôi bắt đầu thấy thương ông thật sự. Mỗi lần ông cảm ơn, tôi đều nói:
“Không sao đâu, ông cứ lấy tự nhiên. Con mua sẵn mà.”
Một tối, tôi hỏi:
“Ông Tư này, sao ông không để con mua cho cả thùng? Khỏi phải qua mỗi ngày.”
Ông xua tay:
“Thôi cô, tôi ăn ít lắm. Mỗi ngày một gói là đủ rồi.”
Câu trả lời khiến tôi càng thấy xót xa.
Tôi đem chuyện kể cho chị chủ tạp hóa dưới tầng trệt, chị thở dài:
“Ông Tư sống một mình mấy năm nay rồi. Vợ mất, con trai đi nước ngoài, không thấy về. Thỉnh thoảng ổng có ra ngồi ghế đá, nhìn về đầu hẻm, như chờ ai.”
Tôi im lặng. Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên những hình ảnh buồn: một ông cụ cô đơn, sống lay lắt trong căn phòng trọ cũ, chỉ có gói mì làm bữa tối.
Tôi nghĩ, mình phải làm gì đó.
Hôm sau là thứ Bảy, tôi tan làm sớm, ghé siêu thị, mua hẳn một thùng mì lớn – 30 gói. Tôi dán giấy nhỏ:
“Tặng ông Tư, để ông khỏi qua xin mỗi ngày. Chúc ông luôn khỏe.”
Rồi tôi mang đến gõ cửa. Ông mở ra, ngạc nhiên:
“Cô làm gì vậy?”
Tôi cười:
“Con mua tặng ông. Ông đừng ngại. Mỗi ngày đi xin một gói, mất công lắm.”
Ông đứng im, mắt nhìn thùng mì một lúc lâu, rồi khẽ nói:
“Cảm ơn cô. Tôi… tôi không biết nói sao.”
Ông cúi đầu thật sâu, hai tay run run đặt lên thùng mì như sợ nó tan biến.
Tôi cười hiền, quay về phòng, trong lòng nhẹ nhõm.
Tối đó tôi ngủ ngon lạ thường — cảm giác như vừa làm được một điều tốt đẹp.
Nhưng ba ngày sau, tôi không thấy ông Tư sang nữa.
Ngày thứ tư, tôi thấy cửa phòng ông vẫn đóng im ỉm. Tôi gõ, không ai trả lời. Cánh cửa lạnh tanh.
Tôi hỏi chị chủ trọ:
“Ông Tư đâu rồi chị?”
Chị cau mày:
“Ủa, cô chưa biết hả? Hôm qua người ta chở ổng vô viện rồi… chắc không qua khỏi.”
Tôi chết lặng.
Tôi chạy đến bệnh viện huyện, hỏi khắp nơi, cuối cùng tìm được giường bệnh của ông trong khoa lão.
Ông nằm đó, gầy hơn bao giờ hết, mắt nhắm nghiền. Bên cạnh là thùng mì tôi tặng, đặt gọn bên đầu giường, chỉ còn thiếu vài gói.
Y tá nói khẽ:
“Ông cụ này bị suy tim. Khi vào viện, tay vẫn ôm thùng mì, dặn tụi tôi đừng làm hư. Ông nói trong đó có ‘bữa ăn cho người khác’.”
Tôi lặng người.
Người khác?
Hai hôm sau, ông mất.
Tôi cùng vài người hàng xóm đến dự tang lễ. Đám tang đơn giản, chỉ có vài thân nhân xa. Trong góc, có một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, đeo kính, áo khoác dày, ôm đứa bé gái nhỏ. Cô ấy đến cúi đầu trước di ảnh, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi hỏi khẽ:
“Cô là…?”
Cô ấy gật đầu:
“Tôi là con dâu ông. Mẹ cháu mất sớm, nên thỉnh thoảng tôi mang con qua đây. Ba thích lắm, cứ bảo cháu gọi là ‘ông ngoại’.”
Tôi sững người:
“Nhưng ông có nói con trai đi nước ngoài rồi mà?”
Cô ấy cười buồn:
“Ảnh đi rồi… không về nữa. Bảy năm rồi. Ba biết hết, nhưng không nói ai, sợ người ta thương hại. Ổng sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi, còn lại dành dụm gửi cho những người già neo đơn khác. Mấy gói mì ổng xin, không phải để ăn…”
Giọng cô nghẹn lại.
“Ổng chia cho mấy cụ bên khu nhà trọ cũ, toàn mấy người bệnh. Ổng bảo: ‘Tôi xin được, nghĩa là người ta còn thương mình. Mình san ra, người khác cũng thấy ấm.’”
Tôi bàng hoàng.
Hóa ra, bao lâu nay ông không xin vì đói. Ông xin để có cái cho người khác.
Cái “nghèo” duy nhất của ông là sự cô đơn.
Hôm đưa tang, tôi nhìn quan tài ông đi chậm qua con hẻm nhỏ. Trên nắp quan tài, ai đó đặt lên một gói mì.
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi, không phải vì thương hại, mà vì kính phục.
Một người già 72 tuổi, yếu ớt, vẫn tìm được cách để sống tử tế – bằng những điều nhỏ bé nhất.
Sau đó, tôi trở lại căn phòng ông Tư từng ở. Chị chủ trọ bảo tôi có thể dọn dẹp giúp.
Căn phòng đơn sơ, chỉ có một bàn gỗ, một giường, một chiếc ấm đun cũ và… một chiếc hộp giấy trên bàn, dán kín.
Tôi mở ra. Bên trong là mấy bức thư cũ, và một tờ giấy viết bằng nét chữ run run:
“Nếu tôi đi, xin gửi lại cho cô hàng xóm phòng 203.
Cảm ơn cô đã cho tôi những buổi chiều vui.
Tôi xin mì không phải vì đói, mà vì muốn có cớ để nói chuyện.
Con người ta, đến tuổi này, sợ nhất là không ai gọi tên mình nữa.”
Tôi gập tờ giấy lại, ngồi lặng thật lâu.
Ngoài kia, mặt trời đang lặn dần xuống cuối hẻm. Tôi bỗng nhớ lời ông: “Tôi đếm hoàng hôn, mỗi lần mặt trời xuống, tôi lại nhớ một người.”
Giờ tôi mới hiểu — hóa ra, ông nhớ cả thế giới này.
Từ hôm đó, mỗi chiều, tôi lại đặt một gói mì lên bệ cửa, hướng về phòng ông.
Không phải để ai lấy.
Mà để nhắc mình rằng: lòng tốt không cần lớn lao – chỉ cần chân thành, đã đủ sưởi ấm cả một đời người.
🌾 Thông điệp:
Đôi khi, một gói mì không chỉ là thức ăn, mà là chiếc cầu nối giữa hai tâm hồn cô đơn.
Người xin không hẳn nghèo – họ chỉ đang tìm lại chút hơi ấm của lòng người.











