Cưới chồng 84 tuổi để trả n::ợ 200 triệu cho anh trai

Tôi là Thư, 21 tuổi. Và tôi vừa chính thức trở thành một góa phụ. Câu chuyện của tôi, nếu kể ra, nhiều người sẽ cười nhạo. Họ sẽ nói tôi là “chuột sa hũ nếp”, là “đào mỏ” thành công. Vì chồng tôi, cụ Vĩnh, người vừa nằm xuống hôm qua, đã 84 tuổi. Nhưng họ đâu biết, tôi đã trả một cái giá quá đắt cho cái “hũ nếp” mà tôi chưa bao giờ mong muốn.

Một năm trước, gia đình tôi giống như một con tàu sắp đắm. Tuấn là anh trai tôi, sau nhiều năm ăn chơi đàn đúm, đã ném 200 triệu đồng của bố mẹ vào thị trường chứng khoán ảo. Anh ta không có kiến thức, chỉ có lòng tham. Số tiền mất trắng. Chủ nợ đến đập cửa hàng ngày, đòi đốt nhà. Bố mẹ tôi khóc cạn nước mắt, tính đến chuyện bán căn nhà tổ tiên để trả nợ cho “quý tử”.

Tôi, một con bé 20 tuổi, hoảng loạn và tuyệt vọng. Đúng lúc đó, một luật sư tìm đến tôi: “Chào cô Thư,” ông ta nói. “Thân chủ của tôi, cụ Vĩnh, năm nay 84 tuổi, chưa từng kết hôn. Cụ cần một người chăm sóc những ngày cuối đời với tư cách là một người vợ. Cụ sẽ trả cho cô 200 triệu tiền mặt ngay khi ký giấy đăng ký kết hôn.”. 200 triệu. Con số đó chính xác là những gì anh trai tôi đã nợ.

Tôi bật cười, nụ cười méo mó hơn cả tiếng khóc. Bán thân ư? Không, đây là bán cả thanh xuân, bán cả danh dự. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác? Nhìn bố mẹ già quỳ lạy chủ nợ, tôi đã gật đầu.

Tôi bước vào căn biệt thự của cụ Vĩnh như một người giúp việc. Căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Công việc của tôi là đẩy xe lăn, đút cháo, và quan trọng nhất: lắng nghe.

Cụ Vĩnh không cần một người vợ trên giường. Cụ cần một người bên cạnh. Cụ không hề động chạm đến tôi. Tối tối, tôi đẩy cụ ra ngoài hiên, và cụ kể. Cụ kể về thời trẻ, về những mối tình không thành, về sự nghiệp đã cướp đi của cụ cơ hội có một gia đình. “Ta giàu,” cụ nói với tôi một tối, giọng khàn khàn, “nhưng ta là kẻ thất bại, Thư ạ. Chết đi cũng không ai khóc. Tiền nhiều mà cô đơn thì cũng là địa ngục.”

Tôi kết hôn được hơn một năm thì cụ Vĩnh mất. Cụ đi thanh thản trong giấc ngủ. Khi tôi vuốt mắt cho cụ, tôi nhận ra mình đang khóc. Đó là sự giải thoát, đúng vậy. Nhưng cũng là một nỗi buồn mất mát. Người đàn ông đáng tuổi ông mình này, trong một năm qua, đã trở nên thân thuộc. Cụ là người duy nhất đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, không như anh trai tôi.

Vấn đề bắt đầu ngay sau đám tang. Tuấn, anh trai tôi, xuất hiện ở nhà cụ Vĩnh. Anh ta đi một vòng quanh phòng khách, mắt sáng rực. “Em gái, số mày sướng thật. Giờ nhà này là của mày rồi, phải không?”. Tôi vừa thay bộ đồ tang, mệt mỏi ngồi xuống. “Anh đến đây làm gì?”

“Làm gì? Em gái góa chồng giàu có, anh không đến xem sao được?” Tuấn cười nhăn nhở, ngồi xuống đối diện tôi. “Nghe nói, ngoài căn nhà này, ông già còn để lại cho mày một sổ tiết kiệm kếch xù?”. Sáng nay, luật sư đã công bố di chúc. Cụ Vĩnh để lại cho tôi căn nhà đang ở và một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 3 tỷ 200 triệu đồng.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn. “Số tiền đó không phải của em.”. “Mày nói cái gì?” Tuấn cau mày. “Di chúc ghi tên mày, sao lại không phải của mày? Mày lú lẫn à?”. “Trước khi mất,” tôi nói chậm rãi, từng chữ một, “em đã hứa với cụ Vĩnh. Toàn bộ số tiền đó sẽ được dùng để xây một điểm trường cho trẻ em ở quê cụ. Cụ không muốn chết đi mà mang tiếng là một lão giàu có keo kiệt.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Tôi có thể nghe thấy tiếng gân cổ của Tuấn nổi lên. “MA TỶ HAI… MÀY ĐEM ĐI TỪ THIỆN?” Anh ta gầm lên, lao về phía tôi. “Con điên! Mày có bị điên không? Mày hứa với một người chết? Mày có biết số tiền đó có thể làm gì không?”

“Em biết!” Tôi hét lại, lần đầu tiên trong đời tôi dám hét vào mặt anh ta. “Nó có thể giúp anh tiếp tục ném vào chứng khoán, tiếp tục cờ bạc, tiếp tục báo hại gia đình này, đúng không?”

“Mày…” Tuấn giơ tay lên. “Anh đánh đi!” Tôi đứng phắt dậy. “Anh đánh chết em đi! Anh nghĩ em còn sợ à? Em đã phải bán mình lấy một ông già 84 tuổi để trả nợ cho anh! Em đã chịu đựng sự khinh bỉ của người đời một năm nay! Anh nghĩ em là ai? Là con ngốc để anh bòn rút cả đời à?”

“Mày là em tao! Mày có tiền thì phải chia cho tao! Gia đình này…”. “Anh im miệng!” Tôi cắt ngang, giọng lạnh như băng. “Cái giá em phải trả cho 200 triệu của anh là cuộc hôn nhân này. Em đã trả đủ rồi. Căn nhà này là cụ Vĩnh cho em để em có chỗ chui ra chui vào. Đó là sự ưu ái. Còn số tiền kia là của cụ, em chỉ là người thực hiện di nguyện.”

Tôi nhìn Tuấn, sự khinh bỉ dâng lên. “Anh cút ra khỏi đây ngay. Tiền đó một đồng anh cũng không chạm vào được!”. “Mày dám… Mày dám đuổi anh mày à?” Tuấn sững sờ. “Đây là nhà của tôi!” Tôi chỉ thẳng ra cửa. “Anh cút đi. Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tuấn đã đi. Anh ta nguyền rủa tôi là đứa em bất hiếu, là kẻ ăn cháo đá bát. Bố mẹ tôi có thể sẽ trách tôi. Hàng xóm vẫn đang xì xào rằng tôi ẵm trọn gia tài để ăn sung mặc sướng. Mặc kệ họ.

Hôm nay, tôi đã ký giấy chuyển toàn bộ 3 tỷ 200 triệu vào quỹ từ thiện theo đúng lời hứa. Căn nhà này đã là ân huệ quá lớn mà cụ Vĩnh dành cho tôi.

Tôi 21 tuổi, góa chồng, và không còn một đồng trong tay. Nhưng khi bước ra khỏi ngân hàng, tôi cảm thấy mình được tự do. Tôi không nợ ai nữa. Giờ là lúc tôi phải sống, nuôi dưỡng lại tâm hồn mình, và bắt đầu làm lại cuộc đời.