Anh nói đó chỉ là “say nắng”, rằng anh vẫn yêu tôi

Hà Nội chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực như vết máu loang trên bầu trời. Tôi, Minh Anh, 32 tuổi, đang đứng trong bếp, tay băm rau mùi, mũi thoảng hương phở đang sôi trên bếp. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, ngồi ở phòng khách, xem chương trình thời sự quen thuộc. Tiếng tivi vang lên đều đều, xen lẫn tiếng băm thớt. Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên từ phòng khách. Tôi buông dao, chạy vội ra. Bà Hiền nằm sõng soài trên sàn, tay ôm ngực, mặt tái nhợt, hơi thở đứt quãng.

“Mẹ! Mẹ ơi!” Tôi hét lên, quỳ xuống bên bà. Mắt bà nhắm nghiền, mồ hôi túa ra. Tôi nhận ra ngay—đột quỵ. Không chần chừ, tôi lấy điện thoại, bấm số 115. “Cấp cứu! Làm ơn đến ngay, mẹ tôi bị đột quỵ!” Tôi đọc địa chỉ, giọng run rẩy. Người trực tổng đài trấn an tôi, nói xe cứu thương đang trên đường. Tôi nắm tay bà Hiền, thì thầm: “Mẹ cố lên, con ở đây với mẹ.”

Mười phút trôi qua như cả thế kỷ. Tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa, xé tan không gian tĩnh lặng của khu phố. Tôi thở phào, vội mở cổng. Nhưng khi xe cứu thương đến gần, nó đột ngột dừng lại. Tôi chạy ra, thấy một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng chặn ngay ngã tư, đèn đỏ sáng chói. Còi xe cứu thương rú inh ỏi, nhưng chiếc xe phía trước không nhúc nhích. Tài xế xe cứu thương bấm còi liên hồi, hét lên: “Nhường đường đi! Có bệnh nhân nguy kịch!”

Tôi đứng chết lặng khi nhìn rõ chiếc xe đen. Biển số quen thuộc—29A-567.89. Là xe của chồng tôi, Tuấn. Tim tôi như ngừng đập. Tôi chạy đến gần, đập vào cửa kính. Qua lớp kính mờ, tôi thấy Tuấn ngồi ở ghế lái, bên cạnh là một người phụ nữ—không phải tôi. Cô ta mặc váy đỏ, tóc xoăn, cười nói gì đó với Tuấn. Anh không nhìn ra ngoài, chỉ chăm chú vào cô ta, tay đặt trên vô-lăng, dường như chẳng màng đến tiếng còi phía sau.

“Tuấn!” Tôi gào lên, đập mạnh vào kính. Anh giật mình, quay ra, mắt mở to khi thấy tôi. Người phụ nữ bên cạnh cũng ngẩng lên, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Tôi không quan tâm đến cô ta. “Nhường đường đi! Mẹ đang nguy kịch!” Tôi hét, chỉ tay về phía xe cứu thương.

Tuấn lúng túng, vội đánh xe sang một bên. Xe cứu thương lao vụt qua, chở mẹ Hiền đến bệnh viện. Tôi không kịp nói thêm gì, chạy theo xe, lòng như lửa đốt. Trên đường, tôi chỉ nghĩ đến mẹ Hiền, không màng đến Tuấn hay cô gái kia. Nhưng hình ảnh họ cứ ám ảnh, như nhát dao cứa vào tim.

Tại bệnh viện, bác sĩ thông báo mẹ Hiền bị đột quỵ do tắc mạch máu não. May mắn thay, bà được cấp cứu kịp thời, tình trạng dần ổn định. Tôi ngồi bên giường bệnh, nắm tay bà, lòng trĩu nặng. Mẹ Hiền luôn đối xử tốt với tôi, dù bà nghiêm khắc và đôi khi khó tính. Bà từng nói: “Minh Anh, con là người tốt. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc.” Lời nói ấy giờ như vang vọng trong đầu.

Đêm đó, Tuấn đến bệnh viện, mặt mày hốc hác. Anh quỳ trước tôi, xin lỗi rối rít. “Anh sai rồi, Minh Anh. Anh không biết mẹ bị như vậy… Anh chỉ…” Tôi cắt lời anh, giọng lạnh tanh: “Chỉ gì? Chỉ đi với nhân tình trong khi mẹ anh suýt chết?” Tuấn cúi đầu, không dám nhìn tôi. Anh thú nhận đã ngoại tình được nửa năm, với một đồng nghiệp tên Linh. Anh nói đó chỉ là “say nắng”, rằng anh vẫn yêu tôi.

Tôi cười nhạt. “Say nắng? Vậy sao anh không nhường đường cho xe cứu thương? Anh biết mẹ đang ở nhà, anh biết tôi gọi cấp cứu, nhưng anh vẫn chọn ở đó, với cô ta.” Tuấn im lặng, không đáp. Tôi quay đi, không muốn nhìn anh thêm.

Những ngày sau, tôi chăm sóc mẹ Hiền tận tình. Bà dần hồi phục, nhưng ký ức về chiếc xe đen không nhúc nhích trước đèn đỏ cứ bám lấy tôi. Một buổi chiều, khi mẹ Hiền đã tỉnh táo hơn, bà kéo tay tôi, giọng yếu ớt: “Minh Anh, mẹ biết chuyện của Tuấn. Con không cần ở lại vì mẹ. Con xứng đáng được hạnh phúc.”

Tôi lặng người. Hóa ra bà đã biết từ lâu, nhưng chọn im lặng để giữ hòa khí gia đình. Tôi ôm bà, nước mắt rơi. “Mẹ, con không ở lại vì ai cả. Con ở lại vì chính con.” Tôi nhận ra, trong khoảnh khắc xe cứu thương bị chặn, tôi không chỉ chiến đấu để cứu mẹ Hiền, mà còn để cứu lấy chính mình—tự trọng, lòng tin, và giá trị của bản thân.

Một tuần sau, tôi nộp đơn ly hôn. Tuấn cầu xin tôi tha thứ, nhưng tôi đã quyết. Tôi không muốn sống với người đàn ông sẵn sàng đặt mẹ mình và vợ mình sau một khoảnh khắc “say nắng”. Mẹ Hiền ủng hộ tôi, dù bà đau lòng vì gia đình tan vỡ. Bà nói: “Con đường đời còn dài, Minh Anh. Đừng sợ bước đi một mình.”

Một tháng sau, tôi nhận được một lá thư từ Linh, nhân tình của Tuấn. Cô ta xin lỗi, kể rằng chính cô đã khuyên Tuấn nhường đường hôm đó, nhưng anh ta không nghe. Cô viết: “Tôi không biết anh ấy có vợ. Khi biết sự thật, tôi đã rời đi. Chị Minh Anh, tôi mong chị tìm được hạnh phúc.” Kèm theo thư là một chiếc vòng tay nhỏ, khắc dòng chữ: “Tự do.” Tôi mỉm cười, đeo chiếc vòng lên tay. Có lẽ, trong câu chuyện này, không phải ai cũng đáng trách như tôi từng nghĩ.

Tôi bắt đầu lại, sống cho chính mình, bên mẹ Hiền và những ngày bình yên. Con đường dưới ánh đèn đỏ hôm ấy không chỉ là nơi tôi mất đi một người chồng, mà còn là nơi tôi tìm lại chính mình.