Tiền học cho con chưa thèm đóng nhưng chồng tôi sẵn sàng cho em gái 500 triệu mua ô tô với lý do em đi làm xa vất vả, tôi không để yên…

Tôi vừa xếp lại chồng sách vở của con thì nhận được tin nhắn từ ngân hàng: “Tài khoản của bạn đã trừ 500.000.000 VND”. Tôi ngớ người. Nửa tỷ, ai rút?

Quay sang hỏi chồng, anh bình thản:
– À, anh chuyển cho em gái mua ô tô. Cô ấy bảo đi taxi đi làm mệt lắm, tốn kém, anh thương.

Tôi chết lặng.
– Còn tiền học của con? Học phí kỳ này hơn 80 triệu, em nhắc anh đóng bao lâu rồi?

Anh nhíu mày, giọng hờ hững:
– Chuyện học của con tính sau, không gấp. Em gái anh đang cần, mua xe để chủ động công việc, cũng là đầu tư.

Tôi bật cười, nhưng nước mắt cứ trào ra. Gần một năm qua, tôi cắt giảm đủ thứ: không mua quần áo mới, ăn uống dè xẻn để lo cho con và trả góp căn nhà. Thế mà anh chỉ cần một cuộc gọi từ em gái, sẵn sàng chuyển ngay nửa tỷ – số tiền tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một lúc trong tay.

Tối hôm đó, tôi nghe lén cuộc điện thoại của anh:
– Xe đẹp lắm, hợp với em lắm. Anh nói rồi, cần gì cứ bảo anh. Vợ anh… ừ, kệ cô ấy, anh lo được.

Tôi siết chặt tay, tim đập loạn. Lần đầu tiên trong mười năm hôn nhân, tôi cảm thấy mình không còn chỗ đứng trong gia đình này nữa.

Tôi bước ra, đặt lên bàn cuốn sổ tiết kiệm nhỏ tôi đã lén để dành cho con. Giọng tôi run lên:
– Tiền này là của con. Anh muốn cho ai, mua gì, đó là quyền của anh. Nhưng hãy nhớ, khi con hỏi “Ba, tại sao con không được đi học trường con mơ ước?”, anh là người trả lời, không phải tôi.

Anh nhìn tôi, im lặng. Nhưng tôi biết, từ giây phút đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa để kéo lại.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ. Không phải để chuẩn bị bữa sáng cho chồng như mọi khi, mà để ghé ngân hàng. Sổ tiết kiệm mà tôi dành dụm mấy năm qua cho con – số tiền 420 triệu, cộng thêm khoản tôi vay thêm từ bạn thân – vừa đủ để tôi đặt cọc một chiếc ô tô. Không phải mẫu nào khác, mà là y hệt chiếc mà em gái anh vừa mua: cùng hãng, cùng màu, cùng phiên bản.

Ba ngày sau, xe được giao. Tôi cố tình lái về nhà đúng lúc anh đang rửa chiếc xe mới của em gái, đỗ sát cạnh, chìa khóa vẫn lủng lẳng trên tay.

Anh sững sờ:
– Em… lấy đâu ra tiền mua cái này?

Tôi mỉm cười nhạt:
– Tiền tiết kiệm của con. Sẵn anh bảo chuyện học chưa gấp, em nghĩ thôi thì mua xe cho… đỡ tủi. Con mình còn nhỏ, đi taxi mãi cũng mệt.

Mặt anh tái mét, đôi mắt chớp liên tục. Em gái anh đứng bên, bỗng lúng túng quay đi.

Tôi bước đến gần, giọng đủ để cả hai nghe:
– Anh à, trong nhà này, ai cũng biết nghĩ cho bản thân. Từ nay, em cũng sẽ thế. Đừng lo cho con, nó sẽ hiểu… cha mẹ nó đã ưu tiên điều gì.

Nói rồi, tôi lên xe, nổ máy và lái đi. Trong gương chiếu hậu, tôi thấy anh đứng chết lặng bên chiếc xe của mình, còn chiếc xe mới của tôi – sáng bóng – phản chiếu hình ảnh một người vợ đã thôi nhẫn nhịn.