Trên xe cứu thương, mẹ nắm tay con, vẫn khóc n:ứ:c n:ở: Nam ơi, con Nam ơi

Buổi sáng hôm ấy bắt đầu như mọi buổi sáng khác ở Hà Nội. Tiếng rao của những gánh hàng rong len lỏi vào từng con ngõ, mùi phở bò thơm phức quyện trong không khí se lạnh, và dòng xe cộ bắt đầu bản giao hưởng ồn ã quen thuộc của mình. Tôi đang pha dở ấm trà sen thì điện thoại reo. Một số lạ. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lồng ngực, lạnh buốt như một luồng gió độc.

“Alo, có phải chị là phụ huynh của cháu Nam không ạ?” Giọng một người phụ nữ xa lạ vang lên, gấp gáp và căng thẳng.

Trái tim tôi hẫng một nhịp. “Vâng, là tôi đây. Có chuyện gì vậy chị?”

“Chị bình tĩnh nhé. Cháu Nam vừa gặp tai nạn ở đầu cầu Long Biên. Xe cứu thương đang đến rồi, chị ra ngay nhé!”

Thế giới của tôi vỡ tan. Ấm trà trên tay tôi rơi xuống sàn, vỡ toang, nước trà nóng hổi bắn tung tóe lên chân nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt lấy trái tim tôi. Nam. Con trai tôi. Hình ảnh nụ cười rạng rỡ của nó lúc chào tôi đi học buổi sáng vụt qua tâm trí, sắc nét đến đau đớn.

Tôi lao ra khỏi nhà, quên cả khóa cửa, quên cả thay bộ đồ ngủ. Tôi bắt một chiếc xe ôm, giọng lạc đi vì hoảng loạn: “Bác ơi, cho cháu ra đầu cầu Long Biên! Nhanh lên bác, làm ơn!”

Suốt quãng đường, tâm trí tôi là một mớ hỗn loạn những hình ảnh tồi tệ nhất. Tôi thấy con nằm đó, bất động. Tôi thấy máu. Tôi thấy những ánh mắt thương hại. Tôi lẩm bẩm cầu nguyện, một lời cầu nguyện vô thức, tuyệt vọng, van xin bất cứ thế lực siêu nhiên nào hãy rủ lòng thương. Con đường dường như dài vô tận, tiếng còi xe inh ỏi ngoài kia không thể nào át được tiếng gào thét trong lồng ngực tôi.

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như ngã quỵ. Một đám đông hiếu kỳ vây quanh, tiếng xì xào bàn tán. Một chiếc xe tải đỗ chềnh ềnh giữa đường. Và ở đó, giữa vòng vây của mọi người, là con trai tôi. Nó đang ngồi trên vỉa hè, được một chú công an và vài người dân dìu đỡ. Chiếc xe đạp điện của nó méo mó, biến dạng. Chiếc cặp sách văng ra xa, sách vở tung tóe. Chiếc mũ bảo hiểm nằm chỏng chơ cách đó vài mét, một vết nứt dài chạy dọc trên thân mũ như một vết sẹo oan nghiệt.

Con tôi vẫn còn tỉnh. Tạ ơn trời đất. Nhưng gương mặt nó tái mét, không còn một giọt máu. Một bên má và cánh tay trầy xước, rớm máu. Nó đang ôm chặt bụng, đôi môi mím lại cố gắng chịu đựng cơn đau.

Tôi gạt mọi người ra, lao đến bên con như một con thú bị thương.

“Nam ơi! Con của mẹ… con không sao chứ?! Con có đau lắm không?” Tôi quỳ xuống, giọng vỡ òa, nước mắt tuôn như mưa. Tôi không dám chạm mạnh vào con, chỉ biết dùng đôi tay run rẩy vuốt ve mái tóc rối bời của nó.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt mệt mỏi của Nam ánh lên một tia sáng. Nó cố nặn ra một nụ cười, một nụ cười yếu ớt đến xé lòng.
“Mẹ… con không sao đâu… Chỉ hơi đau một chút thôi.”

“Không sao cái gì mà không sao!” Tôi gần như hét lên, rồi lại vội hạ giọng, sợ làm con thêm đau. “Con nhìn con xem! Mặt mũi chân tay thế này… Bụng con làm sao? Có đau lắm không? Nói cho mẹ nghe đi con!”

Nó không trả lời, chỉ khẽ nhăn mặt. Chính sự im lặng và cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của nó càng làm tim tôi thắt lại. Tôi ôm chầm lấy con, vùi mặt vào vai nó và bật khóc nức nở. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ nữa. Tôi chỉ là một người mẹ, yếu đuối và sợ hãi đến tột cùng trước viễn cảnh mất đi điều quý giá nhất đời mình.

“Mẹ đây rồi… mẹ đây rồi Nam ơi… Đừng sợ nhé, có mẹ ở đây rồi.” Tôi thì thầm, không biết là để an ủi con hay để trấn an chính mình.

Tiếng còi xe cứu thương xé toang không khí, ngày một gần. Các nhân viên y tế nhanh chóng tiếp cận. Họ nhẹ nhàng tách tôi ra khỏi Nam để kiểm tra sơ bộ.

“Cháu bị va đập mạnh vùng bụng và hông. Có dấu hiệu chấn thương phần mềm, cần đưa vào viện để chụp chiếu kiểm tra kỹ hơn,” một nam y tá nói với tôi, giọng chuyên nghiệp nhưng đầy cảm thông.

Họ băng bó những vết xước cho Nam, rồi cẩn thận đặt con lên cáng và đưa lên xe. Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, đám đông dần giải tán, trả lại sự thông thoáng cho cây cầu lịch sử. Nhưng đối với tôi, cơn bão chỉ vừa mới bắt đầu. Ánh mắt tôi không một giây rời khỏi con, dõi theo từng cử động của nó, như thể chỉ cần một cái chớp mắt, con sẽ tan biến.

Trên chiếc xe cứu thương chật chội, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Nam. Bàn tay gầy gầy, xương xương mà tôi đã nắm dắt từ khi nó còn lẫm chẫm tập đi. Nước mắt tôi lại bắt đầu rơi, nhưng lần này không còn là sự hoảng loạn, mà là sự biết ơn và nỗi lo sợ vẫn còn âm ỉ.

“Mẹ lo quá… mẹ tưởng… mẹ tưởng mất con rồi!” Tôi thổn thức, vuốt ve những ngón tay của con.

Nam khẽ siết nhẹ tay tôi. Đôi mắt nó cũng đã ngấn lệ. Lần đầu tiên kể từ lúc tai nạn, nó không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
“Con xin lỗi mẹ… đã làm mẹ lo lắng.”

“Không, con không có lỗi gì cả. Là lỗi của mẹ, đáng lẽ mẹ phải đưa con đi học.” Tôi tự trách mình một cách vô lý, bởi trong cơn rối bời, người mẹ nào cũng muốn gánh hết mọi tội lỗi về mình. “Từ nay con phải đi đứng cẩn thận hơn, nghe chưa? Mẹ không thể chịu đựng được chuyện này thêm một lần nào nữa. Hứa với mẹ đi!”

Nam nhìn sâu vào mắt tôi. Ánh mắt nó không chỉ có nỗi đau, mà còn có sự trưởng thành đột ngột sau một biến cố.
“Con hứa, mẹ ơi…”

Giọng nó khàn đi, nhưng đầy quyết tâm. Lời hứa ấy, trong không gian chật hẹp của chiếc xe cứu thương, giữa tiếng còi xe inh ỏi, trở thành một giao ước thiêng liêng.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng con trai tôi không chỉ may mắn thoát khỏi một tai nạn. Nó đã bước qua một ngưỡng cửa của sự sống, và tình yêu của tôi, nỗi sợ hãi của tôi, chính là sợi dây vững chắc nhất đã níu nó trở lại. Một buổi sáng ở Long Biên, nơi nỗi kinh hoàng nhường chỗ cho lòng biết ơn, nơi một cậu bé học được bài học đắt giá về sự mong manh của cuộc đời, và một người mẹ hiểu rằng, tình mẫu tử chính là liều thuốc mạnh mẽ nhất, là tấm khiên vững chãi nhất che chở cho con mình trước giông bão cuộc đời. Vết sẹo trên người con rồi sẽ lành, nhưng vết sẹo trong tim tôi, một vết sẹo của tình yêu và sự sợ hãi, sẽ còn ở đó mãi mãi, như một lời nhắc nhở về ngày hôm nay.