Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 500 nghìn rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”

Đám cưới của Lan và Dũng diễn ra rình rang. Nhà trai là gia đình khá giả ở thị trấn, có cửa hàng vật liệu xây dựng lớn. Mẹ chồng Lan mất từ sớm, Dũng sống cùng bố và bà nội. Ngày cưới, ai cũng khen Lan xinh dịu dàng, lại khéo léo, Dũng thì hiền lành ít nói.

Nhưng Lan để ý Dũng có ánh mắt lạ. Từ lúc yêu nhau, anh hay nhìn cô đăm đăm không chớp, có khi đang ăn cơm cũng ngưng đũa, chỉ ngồi nhìn vợ cười. Lan nghĩ anh si tình, thương vợ, nên cũng chỉ cười xòa.

Đêm tân hôn, khi họ hàng đã về hết, Lan thay áo cưới, ngồi trước gương gỡ tóc giả, tẩy lớp trang điểm dày. Cửa phòng khẽ mở, Dũng bước vào, lặng lẽ ngồi xuống giường nhìn vợ. Không nói không rằng, anh cứ nhìn cô, cười mỉm. Lan hơi sợ nhưng cố trấn tĩnh:

– Anh… sao vậy?

Dũng không đáp. Anh đứng dậy, tiến lại gần, đưa tay vuốt má Lan. Bàn tay thô ráp, lạnh ngắt khiến cô rùng mình. Bỗng cánh cửa bật mở lần nữa. Bố chồng Lan – ông Lâm – đứng đó, mặt tái đi, mồ hôi lấm tấm. Ông bước nhanh vào, kéo tay Lan đứng dậy, dúi vào tay cô xấp tiền toàn tờ 500 nghìn, run run nói:

– Con… nghe bố, trong này có 5 triệu, con cầm lấy, mau rời khỏi đây… càng sớm càng tốt. Mau lên!

Lan sững người, không hiểu chuyện gì. Dũng vẫn đứng yên, cười nhạt. Ông Lâm nắm chặt tay cô, giọng lạc đi:

– Con không biết đâu… nó… không được như người bình thường… Mẹ nó mất vì tai nạn cũng… thôi con ơi, bố xin con, đi đi!

Lan hoảng loạn, tay run bắn. Dũng bỗng lên tiếng, giọng đều đều vô cảm:

– Bố… đừng cản. Vợ… là của con… ai mang đi… con không để yên đâu…

Nghe tiếng anh ta rít lên, ông Lâm kéo mạnh tay Lan chạy ra cửa. Dũng gào lên, lao tới nắm tóc Lan, lôi ngược lại. Gương mặt anh ta méo xệch, đôi mắt trợn trừng, tia máu đỏ au. Ông Lâm xông vào giữ con trai, hai cha con giằng co giữa phòng tân hôn. Lan vùng dậy, ôm xấp tiền, chạy thục mạng xuống cầu thang, mặc kệ váy ngủ xộc xệch, chân trần giẫm lên mảnh kính vỡ dưới sàn đau buốt.

Ra đến cổng, cô nhìn thấy chiếc taxi vừa chở khách về, vội vàng lao tới, mở cửa sau, hét lên:

– Chú ơi cứu cháu! Làm ơn, lái đi, đi đâu cũng được!

Chiếc taxi rồ ga phóng đi trong đêm tối. Lan ngoái đầu nhìn lại, thấy ông Lâm đang ngồi thụp trước cổng, hai tay ôm đầu. Dũng đứng phía sau, hét gì đó không nghe rõ, rồi đấm liên tiếp vào cánh cổng sắt. Xe lao vun vút trên con đường vắng, Lan ôm mặt khóc nức nở. Cô không dám nghĩ nếu đêm nay ông Lâm không vào kịp, chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Mới chiều nay cô còn là cô dâu được tung hoa rực rỡ, giờ trở thành kẻ bỏ trốn trong đêm tân hôn với đôi chân rớm máu và nỗi sợ hãi ám ảnh suốt đời.

Ba tháng sau, Lan thuê trọ ở thành phố, xin làm công nhân may. Tối đến, cô vẫn mơ thấy ánh mắt Dũng nhìn mình trân trân trong đêm tân hôn. Mỗi lần tỉnh dậy, Lan lại bật khóc, siết chặt con dao gọt hoa quả đặt dưới gối. Cô biết, cuộc đời mình từ nay sẽ không còn bình yên. Và có lẽ, cô sẽ không bao giờ dám tin vào hai chữ “hôn nhân” nữa.