Anh rể và chị gái vừa l/y h/ôn em đã ngỏ lời với anh rể “cho em xin đứa c:on”, anh rể nói lại đúng 1 câu

Ngày tòa tuyên án ly hôn, tôi lặng lẽ đứng ở cuối hành lang, nhìn chị gái và anh rể bước ra, chẳng ai nói với ai câu nào. Cả hai đã mệt mỏi sau những tháng ngày cãi vã, giận hờn và tổn thương.

Tôi — cô em vợ im lặng suốt bao năm qua, che giấu một bí mật mà chưa từng dám thốt ra: tôi thích anh rể từ lần đầu tiên anh đến nhà. Cái dáng cao gầy, giọng nói trầm ấm, sự quan tâm của anh dành cho chị gái… tất cả như một cơn gió lạ khiến trái tim tôi rung động.

Chỉ là, anh là chồng của chị. Nên tình cảm ấy bị tôi vùi sâu, cố gắng coi như chưa từng tồn tại.

Nhưng bây giờ… mọi ranh giới đã sụp đổ.

Tối hôm đó, khi anh xách vali rời nhà chị gái, tôi đứng chặn trước cửa. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt anh, mệt mỏi nhưng vẫn giữ nét dịu dàng. Tôi nuốt nước bọt, trái tim đập mạnh như sắp nổ tung.

“Anh… cho em xin một đứa con.”

Anh sững lại, đôi mắt tối sầm, nhìn tôi như không tin vào tai mình.

Tôi nói tiếp, giọng run run:

“Không cần anh chịu trách nhiệm… Em chỉ muốn có một đứa con… của anh.”

Không gian bỗng đặc quánh, chỉ còn tiếng tim tôi đập loạn và hơi thở gấp gáp. Anh bỏ vali xuống, tiến một bước đến gần. Tôi tưởng rằng mình sẽ nhận được câu trả lời mong đợi, nhưng…

Anh nghiến răng, thì thầm:

“Em biết mình đang nói gì không? Chị em… vừa mới bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Em muốn biến chị em thành cái gì trong mắt mọi người?”

Tôi cười chua chát:

“Còn em thì sao? Em đã yêu anh bao nhiêu năm… anh không hề biết.”

Anh nhìn tôi thật lâu, rồi cúi xuống nói nhỏ:

“Anh biết.”

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Anh biết… nhưng chưa bao giờ quay lại nhìn tôi. Và giờ đây, dù khoảng cách hôn nhân đã biến mất, giữa chúng tôi vẫn còn một bức tường khác — đạo lý và quá khứ.

Anh quay đi, bỏ lại tôi cùng lời đề nghị bị nuốt chửng trong đêm tối. Nhưng tôi biết… đây chưa phải là lần cuối cùng chúng tôi đối diện nhau.

Sau hôm đó, anh rể biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Không gọi, không nhắn tin, không một lời hồi đáp. Chỉ có những tin đồn le lói quanh xóm: anh đã chuyển sang sống ở một căn hộ nhỏ gần cơ quan.

Nhưng tôi không bỏ cuộc.

Một tháng sau, chị gái gọi điện cho tôi, giọng lạnh lùng:

“Anh ấy có người mới rồi. Em đừng quan tâm nữa.”

Câu nói ấy khiến tôi sững sờ. Không phải vì ghen, mà vì cảm giác mất mát. Tôi không tin. Tôi biết anh không dễ dàng bắt đầu với ai khác… trừ khi đó là cách anh trốn khỏi tôi.

Tối hôm ấy, tôi tìm đến căn hộ của anh. Anh mở cửa, bất ngờ khi thấy tôi đứng đó, tay ôm chặt một chiếc túi xách.

Tôi bước vào, không nói gì, mở túi lấy ra một tờ giấy. Anh nhìn, hơi cau mày — đó là kết quả khám sức khỏe sinh sản của tôi. Tất cả bình thường.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Em nghiêm túc. Em không muốn hôn nhân. Em chỉ muốn một đứa con… trước khi mọi thứ quá muộn.”

Anh im lặng rất lâu. Tôi thấy bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, những đường gân nổi rõ. Rồi anh quay người, rót một ly rượu, uống cạn.

“Em không hiểu… Có một điều chị em chưa bao giờ nói cho em biết.”

Tôi ngẩn ra. Anh quay lại, ánh mắt sắc như dao:

“Chị em từng sảy thai… vì phát hiện anh và em đã quá thân thiết trước đây. Cô ấy tưởng anh phản bội. Em nghĩ… nếu anh làm theo lời em, chị em sẽ ra sao?”

Tôi bàng hoàng. Hóa ra… có một vết rạn vô hình mà tôi không hề biết, và chính tôi đã góp một phần.

Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, anh tiến lại gần, cúi xuống sát tai tôi, giọng thì thầm đầy nguy hiểm:

“Nhưng nếu em vẫn muốn… anh sẽ cho. Chỉ cần em đủ can đảm để hứng lấy mọi hậu quả.”

Trái tim tôi đập dồn dập. Tôi biết mình đang đứng trước một ngã rẽ… một bên là đạo lý, một bên là khao khát đã cháy âm ỉ nhiều năm.

Và tôi… đã không lùi lại.