Trời Hà Nội cuối thu, những cơn gió hanh khô quét qua dãy phố, kéo theo tiếng lá khô xào xạc. Tôi – Lâm, 28 tuổi – đang bận rộn chỉnh bản vẽ ở văn phòng thì điện thoại rung lên. Màn hình hiện chữ “Mẹ”.
Tôi bấm nghe, giọng mẹ vang lên, trầm thấp và có gì đó như nghèn nghẹn:
“Lâm… con về nhà một chuyến. Mẹ có thứ này… chỉ con mới được giữ.”
Tôi hơi khựng lại. Mẹ tôi không phải người hay dùng những câu nói “đánh đố” như thế.
Khi tôi về đến nhà, bà đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một chùm chìa khóa cũ kỹ, hoen gỉ. Không nói gì, bà cầm lấy bàn tay tôi, dúi chùm chìa vào, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngôi nhà ở cuối hẻm số 5, con nhớ không? Căn nhà của ông bà nội… Mẹ chưa bao giờ bán. Con đến đó, một mình.”
Tôi nhìn chùm chìa, nhận ra ngay. Đó là chìa khóa căn nhà cũ – nơi tôi đã sống suốt 18 năm đầu đời, trước khi gia đình chuyển đi vì một lý do mà tôi luôn né tránh.
Căn nhà nằm ở cuối một con hẻm nhỏ ở khu phố cũ. Khi tôi đến, trời đã xẩm tối, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên những mảng tường ẩm mốc. Lớp sơn bạc màu, cửa gỗ mục, dây leo chằng chịt.
Ngày xưa, nơi này từng rộn ràng tiếng cười của gia đình tôi và… tiếng đàn của ba. Ông mất vào đúng sinh nhật tôi năm 18 tuổi, trong một vụ tai nạn giao thông. Hôm đó, ông đang trên đường về mua chiếc bánh sinh nhật mà tôi vô tâm nhắn tin đòi cho bằng được.
Mẹ khóa căn nhà ngay sau đám tang và không bao giờ nhắc lại. Tôi cũng chưa từng quay về.
Ổ khóa kêu tách một tiếng khô khốc khi tôi tra chìa. Cánh cửa nặng nề mở ra, mùi gỗ cũ và hương hoa lài quen thuộc ùa ra, khiến tim tôi nhói lên.
Tôi bước qua phòng khách phủ bụi, đi dọc hành lang, đến căn phòng cuối bên trái – phòng của tôi hồi nhỏ.
Cánh cửa khẽ rít khi mở ra… và tôi đứng sững.
Mọi thứ vẫn y nguyên: bàn học kê cạnh cửa sổ, giá sách đầy ắp, tấm rèm trắng phất phơ. Nhưng thứ khiến tôi nổi da gà là… trên giường có một vết lõm như ai vừa nằm. Chiếc chăn còn hơi ấm.
Tôi đưa tay chạm vào gối – hơi ấm rõ rệt, không thể nhầm. Căn nhà này bị bỏ hoang 10 năm, làm sao lại có chuyện này?
Một cơn gió lùa qua, cuốn tờ giấy từ dưới gối rơi xuống sàn. Tôi cúi nhặt, và tim như ngừng đập.
“Con trai, nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là con đã trở về. Ba vẫn luôn ở đây, chờ con…”
Nét chữ run nhưng quen thuộc – của ba tôi.
Tôi bật đèn, quan sát căn phòng. Trên bàn học có một ly trà còn âm ấm, tỏa mùi hoa lài. Chiếc đồng hồ treo tường đã dừng ở 8:15 – đúng giờ ba mất.
Ký ức ùa về. Ba tôi – ông Minh – là người hiền lành, trầm tính, yêu âm nhạc. Mỗi tối, ông ngồi đàn guitar cho tôi nghe, kể chuyện tuổi thơ.
Hôm sinh nhật 18 tuổi, tôi cãi nhau với ông chỉ vì một chiếc bánh. Đó là lần cuối tôi thấy ông.
Tôi ngồi xuống giường, mở tiếp lá thư:
“Ba không trách con. Ngày con rời đi, ba vẫn ở lại đây. Mỗi đêm, ba ngồi bên giường nhìn con ngủ trong giấc mơ. Căn phòng này chưa bao giờ lạnh, vì tình thương của ba chưa bao giờ tắt.”
Bỗng tôi cảm giác một bàn tay nhẹ đặt lên vai. Quay lại – chẳng có ai. Nhưng tiếng đàn guitar khe khẽ vang lên từ đâu đó, giai điệu quen thuộc mà ba từng đàn.
Tôi lần theo tiếng đàn, ra phòng khách. Trên bàn, cây guitar cũ của ba đang rung nhẹ.
Một giọng nói vang lên, xa xăm nhưng rõ ràng:
“Lâm… con đã lớn rồi.”
Bóng một người đàn ông hiện dần ở ghế sofa – ánh mắt hiền từ, nụ cười quen thuộc. Ba tôi. Ông mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt, y như hôm ấy.
Tôi nghẹn ngào:
“Ba… con xin lỗi. Nếu hôm đó con không ích kỷ…”
Ông lắc đầu:
“Con không có lỗi. Tai nạn là điều không ai muốn. Ba chỉ sợ con mang theo gánh nặng này mãi.”
Tôi òa khóc. Hơi ấm từ ba lan sang tôi, giống hệt những đêm xưa ông đắp chăn cho tôi.
Ba khẽ nói:
“Giờ con đã đủ mạnh mẽ. Ba phải đi rồi.”
Tôi hoảng hốt:
“Không! Con còn nhiều điều chưa kịp nói…”
Ba mỉm cười, đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ:
“Trong này có tất cả những lá thư ba viết cho con suốt 10 năm qua. Mẹ con giữ chìa khóa vì muốn con tự tìm đến, khi con sẵn sàng.”
Tôi mở hộp – bên trong là 10 phong thư, mỗi lá ghi năm một, từ 2014 đến 2024. Lá cuối cùng chỉ viết:
“Hôm nay, con đã quay lại. Ba yên tâm rồi.”
Hơi ấm tan dần. Bóng ba mờ đi, chỉ còn mùi hoa lài phảng phất.
Tôi bước ra, thấy mẹ đứng ở đầu hẻm. Bà nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Con gặp ba rồi phải không?”
Tôi gật đầu, siết chặt chùm chìa khóa. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tôi biết, căn phòng ấy đã giữ lại hơi ấm cho đến ngày tôi đủ can đảm trở về.
Và hôm nay, tôi đã trở về.