Đêm tân hôn, chồng tôi để lại chìa khóa két sắt cùng lời nhắn: “Anh xin lỗi vì đã l:/:ừ:a em”, giờ tôi mới biết được loạt SỰ THẬT phía sau

Đêm tân hôn, trong khi mọi người vẫn còn rộn ràng chúc tụng, tôi bước vào phòng với trái tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Phòng tân hôn được trang trí lộng lẫy, ánh đèn vàng dịu hắt xuống những cánh hoa hồng rải đầy giường. Thế nhưng, anh – chồng tôi – lại không có ở đó.

Trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, một tờ giấy gấp gọn gàng đặt cạnh chùm chìa khóa két sắt. Tôi run run mở ra, dòng chữ nghiêng ngả của anh hiện lên:

“Anh xin lỗi. Anh biết mình đã lừa em. Trong két sắt kia có tất cả sự thật. Khi em đọc được những dòng này, anh đã rời đi. Đừng tìm anh.”

Tôi chết lặng. Tim tôi như bị bóp nghẹt, đôi tay run bần bật khi mở két. Bên trong không phải là vàng bạc hay giấy tờ tài sản như tôi từng nghĩ, mà là một xấp hồ sơ dày cộp, những hóa đơn bệnh viện, kết quả xét nghiệm ung thư giai đoạn cuối, kèm theo đó là một cuốn sổ tiết kiệm mang tên tôi với số tiền lên đến vài tỷ đồng.

Ở dưới cùng, một bức thư dài được anh viết vội:

“Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Anh giấu bệnh vì không muốn em phải khổ. Đám cưới này là ước nguyện cuối cùng, để em không mang tiếng ‘con gái quá lứa’. Anh gom góp, vay mượn, bán hết những gì có thể để lo cho tương lai của em. Từ nay về sau, em hãy sống thay cả phần anh, đừng khóc…”

Tôi òa khóc, ngồi sụp xuống bên chiếc két sắt lạnh lẽo. Những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống trang thư, nhòe đi những chữ cuối cùng anh viết. Đêm tân hôn, đáng lẽ phải là khởi đầu cho hạnh phúc, lại biến thành khởi điểm của nỗi đau suốt đời.

Tôi siết chặt chìa khóa két trong tay, vừa căm hận vì anh giấu tôi, vừa xót xa vì tình yêu lớn lao anh để lại. Trong căn phòng ngập hương hoa hồng, tôi khóc cạn nước mắt…

Tôi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh buốt, trong đầu trống rỗng. Nhưng rồi một tia hy vọng lóe lên – nếu anh để lại chìa khóa và thư, có thể anh chưa đi xa. Tôi lao ra khỏi phòng, chạy dọc hành lang khách sạn, mặc cho váy cưới nặng nề vướng víu.

“Anh ơi…! Anh ở đâu…?” – tiếng gọi khản đặc vang trong đêm, nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại.

Tôi chạy đến quầy lễ tân, hỏi trong vô vọng. Cô lễ tân lúng túng:
– Dạ, chồng chị đã gọi taxi đi sân bay cách đây 15 phút.

Ngực tôi thắt lại. Tôi vội vã bắt xe phóng thẳng ra sân bay, mặc kệ lớp trang điểm nhòe nhoẹt và ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường. Nhưng khi tới nơi, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh khuất dần qua cửa kiểm soát, vali kéo lăn bánh ken két.

Tôi gào lên:
– Đừng đi! Quay lại với em…!

Nhưng anh không quay đầu.

Một nhân viên an ninh ngăn tôi lại, còn tôi thì ngã quỵ, nước mắt hòa vào tiếng loa phát thanh báo hiệu chuyến bay cất cánh.

Nhiều ngày sau đó, tôi cố gắng liên lạc nhưng số điện thoại anh đã chặn, email cũng trả về. Tôi như người mất hồn, chỉ biết ôm lấy cuốn sổ tiết kiệm và tập hồ sơ bệnh án. Tại sao anh chọn cách bỏ trốn thay vì cùng tôi đối diện?

Một buổi chiều, khi tôi lần giở hồ sơ, bất ngờ thấy trong bìa kẹp có một tấm vé máy bay khứ hồi… nhưng ngày về chính là tuần sau. Anh chưa hẳn bỏ tôi, mà có lẽ chỉ muốn trốn đi một thời gian, để tôi làm quen với sự thật?

Tim tôi bỗng đập mạnh. Tia hy vọng lại nhen nhóm. Tôi thì thầm:
– Anh ơi, em sẽ tìm anh… cho dù anh ở đâu, em cũng không buông tay.

Đêm tân hôn đã biến thành bi kịch, nhưng cũng là khởi đầu cho hành trình tôi quyết tâm níu giữ người đàn ông ấy – dù trước mặt chỉ toàn là bóng tối và nỗi đau.