Tôi là mẹ của hai đứa con: một trai trưởng ở sát cạnh, và một gái út lấy chồng cách xa 20km.
Sau khi chồng mất, tôi dọn về sống với vợ chồng con trai. Cuộc sống của tôi là chuỗi ngày làm việc không ngừng: cơm nước, dọn dẹp, đưa đón cháu nội. Tôi làm tất cả mà không một lời than thở. Con dâu tôi ngọt ngào bảo: “Mẹ cứ yên tâm ở với vợ chồng con, nhà này mẹ là nhất.” Tôi mủi lòng, nghĩ nó thật sự thương mình.
Đùng một cái, chính sách giải tỏa ập đến. Căn nhà nhỏ cũ kỹ tôi đang đứng tên được đền bù $2.7$ tỷ đồng. Tôi mừng nhưng cũng lo. Vì có tiền, lòng người dễ đổi thay.
Tối hôm đó, tôi ngồi viết hai phong bì:
Một chuyển khoản $1.7$ tỷ cho con gái út, coi như phần hơn vì nó ở xa, khó khăn.
Một $1$ tỷ tiền mặt còn lại, tôi đưa tận tay con dâu, nói rõ: “Mẹ gửi con giữ hộ để lo cơm nước, thuốc men cho mẹ. Còn gì sau này là của các con.”
Con dâu ôm tôi cảm ơn rối rít, nói mẹ tin con là sáng suốt nhất đời.
Nhưng sự “sáng suốt” ấy chưa kéo dài được $48$ giờ.
Tối hôm đó, cơm nước xong, tôi đang lúi húi dọn mâm thì con dâu ngồi chễm chệ trên ghế salon, cầm tách trà, nhẹ nhàng hỏi:
Con dâu: “Mẹ này, cô út có nhà rộng không ạ?”
Mẹ: (Ngơ ngác) “Ờ… chắc cũng rộng. Sao thế con?”
Con dâu: (Giọng điềm nhiên như thể đang nói về thời tiết) “Thì mẹ sang ở với cô ấy cho tiện. Nhà mình hơi chật. Con thì bầu bì, thằng cu thì lớn rồi, chật lắm. Với lại… cô ấy được mẹ chia hơn tỷ bảy còn gì. Mẹ theo cô ấy luôn đi cho công bằng.”
Tôi sững người. Chưa kịp hiểu đó là đùa hay thật thì nó đứng lên, đi thẳng vào phòng ngủ, nói vọng lại:
Con dâu: “Mẹ chuẩn bị đồ dần đi ạ, chứ mai con chở mẹ sang luôn.”
Tôi đứng đơ giữa phòng khách, tay vẫn cầm cái bát rửa dở. Trái tim đau như có ai lấy tay vặn xoắn từng khúc ruột. Con trai tôi ngồi im, không một lời bênh vực. Lúc đó tôi biết: mình sai rồi. Sai vì đã tin người không đáng tin.
Tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ gói ghém mấy bộ quần áo, lặng lẽ rời đi.
Một tháng sau, tôi về ở với con gái út. Ngày nào nó cũng chạy về sớm nấu cơm, đấm bóp cho mẹ, mắng yêu: “Mẹ ơi, từ giờ mẹ không phải hầu ai nữa. Con lo hết.”
Tôi không kể chuyện bị đuổi về. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát, rồi một hôm, tôi gọi con gái ra.
Tôi đưa cho nó sổ đỏ một mảnh đất hẻm bên Tân Bình (mảnh này chưa ai biết), kèm theo là cuốn sổ tiết kiệm $500$ triệu đứng tên tôi.
Tôi bảo: “Mẹ già rồi, không cần tiền. Cũng chẳng cần lòng thương hại. Nhưng mẹ cần biết, ai là người thương mẹ thật sự.”
Nó ôm tôi khóc nức nở. Còn tôi thì… mỉm cười lần đầu tiên sau một tháng sống trong uất nghẹn.
Nhưng chưa hết. Tôi photo sổ đỏ đã sang tên con gái, gửi về địa chỉ nhà con dâu, kèm đúng một tờ giấy viết tay:
Gửi vợ chồng con.
Mẹ cảm ơn vì đã giúp mẹ nhìn rõ ai là người tốt, ai là kẻ tính toán.
Cái giá phải trả cho $1$ tỷ tiền mặt là $1$ căn nhà đất ở Sài Gòn + $500$ triệu tiết kiệm.
Coi như mẹ ‘mua’ bài học, rất đáng!
Ba ngày sau, vợ chồng nó ôm quà sang tận nơi. Con dâu quỳ sụp, nước mắt lưng tròng, van xin: “Con sai rồi mẹ ơi, con chỉ lỡ lời thôi… mẹ tha cho con ạ…”
Tôi nhìn xuống, không một tia tức giận, chỉ chậm rãi lên tiếng. Giọng tôi bình thản nhưng đầy uy lực:
Mẹ: “Tha? Mẹ tha cho các con. Nhưng mẹ không còn sức để phục vụ những đứa con chỉ biết tính toán từng bữa cơm, từng mét nhà. $1$ tỷ đó, nó đã mua cho mẹ sự bình yên này.”
Mẹ: “Mẹ tha, nhưng các con phải sống với cái giá của sự tham lam đó. Ông trời thì chưa chắc đã tha cho con đâu!”
Tôi xoay người bước vào nhà. Sự im lặng và quyết đoán của tôi kết thúc câu chuyện.
Câu chuyện lan ra cả làng, ai cũng xôn xao:
“Bà cụ đó nhìn hiền thế mà cao tay ghê! Hóa ra $1$ tỷ chỉ là mồi nhử.”









