Tôi kết hôn được ba năm thì gia đình chồng chuẩn bị đón thêm một tin vui: cô em chồng sắp cưới. Trong nhà, ai cũng bận bịu chuyện lễ lạt, rộn ràng chuẩn bị. Mẹ chồng tôi lại càng phấn chấn hơn bất kỳ ai, vì bà luôn xem cô con gái út là “cục vàng”.
Còn tôi?
Vẫn chỉ là dâu trưởng… chả được coi là gì trong mắt bà.
Thế nên khi được giao việc về sớm để dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị cho buổi ăn hỏi, tôi không lấy làm lạ. Trời còn chưa tối, tôi đã xách giỏ đồ lỉnh kỉnh quay về nhà chồng.
Nhưng vừa chạm vào cánh cổng, tôi đã nghe rõ mồn một tiếng mẹ chồng trong phòng khách vọng ra. Giọng bà đầy phấn khích, xen chút ranh ma:
“Xe đứt phanh một cái là nhà ta được thừa kế 50 tỷ của nó rồi.”
Tôi chết lặng.
Tay buông rơi chùm chìa khóa.
Nền gạch lạnh buốt như đóng băng cả sống lưng tôi.
“Nó”… là ai?
Không lẽ… là tôi?
Bởi chồng tôi – con trai cả – chuẩn bị nhận một khoản thừa kế từ bố mẹ ruột của tôi nếu tôi xảy ra chuyện?
Tim tôi đập như trống trận. Tôi cố giữ bình tĩnh, nép sát vào tường. Trong phòng còn có giọng đàn ông — anh chồng thứ:
“Mẹ chắc chưa? Lỡ lộ ra thì…”
“Lộ sao được!? Xe nó hỏng là tai nạn thôi! Mà có khi nó dính luôn cũng được — đỡ tốn miệng ăn của tôi bấy lâu!”
Tiếng cười sắc lạnh bật lên.
Đó chính là tiếng của mẹ chồng tôi.
Tôi ngã khụy xuống nền đất, toàn thân run bần bật.
Bà từng tát tôi vì tôi làm rơi một cái bát.
Bà từng đuổi tôi ra khỏi nhà lúc nửa đêm vì tôi “không đẻ được”.
Nhưng… tôi chưa bao giờ nghĩ bà có thể muốn lấy đi mạng sống của tôi.
Tôi có thể lao vào ngay để chất vấn.
Nhưng như vậy… tôi sẽ chết ngu.
Tôi nắm chặt tay.
Chúng muốn giết tôi?
Vậy thì… để xem ai giết ai.
Sáng hôm sau, mẹ chồng bảo tôi đi chợ mua đồ lễ — bằng chiếc xe máy của tôi.
Tôi mỉm cười chấp nhận.
Rồi lén gọi cho một người quen làm nghề sửa xe đến trước khi họ kịp động tay.
Anh thợ tháo phần phanh ra, mặt tái mét:
“Ai đó cố ý nới lỏng bu-lông phanh. Cô đi dốc cầu là mất phanh ngay.”
Tôi mím môi.
Cơn giận sôi đến tận óc.
Nhưng rồi… trong đầu tôi lóe lên một kế hoạch.
“Anh giúp tôi một việc… để tôi trả lại bọn họ thứ họ mong muốn.”
Tôi ghé tai anh thợ nói nhỏ.
Anh ấy sững người nhưng vẫn gật đầu.
Buổi tối, mẹ chồng sốt ruột hỏi:
“Sao chưa đi mua đồ lễ? Định để cả nhà nhịn đói à?”
Tôi cười nhạt:
“Dạ… để con đi ngay.”
Bà nở nụ cười hiểm độc mà tưởng tôi không thấy.
Tôi dắt xe ra khỏi cổng.
Vừa đến đầu hẻm — tôi gọi taxi, rồi để xe đó… đúng vị trí dễ nhìn.
Tôi ngồi trong xe, căng mắt nhìn qua gương.
Và đúng như tôi tính — cô em chồng từ trong nhà phóng ra.
Cô ta giật lấy xe tôi, vừa gọi điện thoại vừa cười:
“Mẹ yên tâm! Con lấy xe chị ta đi. Hỏng thì hỏng cái đồ cùn của nó, ai quan tâm!”
Tôi nín thở.
Đau? Có.
Nhưng tôi muốn biết: trong âm mưu này, ai với ai cùng một phe?
Xe lao đi.
Rẽ sang con dốc gần cầu.
Rồi…
RẦM!!!
Tiếng kim loại va chạm chát chúa.
Xe đổ nhào xuống lề đường.
Mọi người chạy đến la hét.
Tôi thở một hơi dài.
Không phải vui.
Mà là choáng váng vì sự thật vừa phơi bày:
Mẹ chồng tôi… sẵn sàng để con gái ruột thế mạng cho âm mưu của bà.
50 tỷ kia… không phải từ gia đình tôi…
Mà là tiền bảo hiểm nhân thọ tặng cho cô em chồng — loại chi trả khi chết trong tai nạn giao thông!
Bệnh viện hỗn loạn. Cô em chồng bị thương nặng nhưng còn thở.
Mẹ chồng khóc toáng lên, ôm mặt la hét.
Tôi bước đến.
Nhìn bà đang run rẩy.
Thay vì thương hại… tôi nở một nụ cười đầy lạnh lùng.
“Mẹ hết đường chối rồi.”
Bà gào lên:
“Con khốn! Mày bày chuyện này để hại con gái tao!”
Tôi chìa điện thoại trước mặt bà — trong đó có đoạn ghi âm:
“Xe đứt phanh một cái là nhà ta được thừa kế 50 tỷ của nó rồi.”
Mặt bà trắng bệch như tro.
Anh chồng thứ lùi sát tường như gặp quỷ.
Tôi nói nhỏ, chỉ đủ bà nghe:
“Mẹ định giết tôi… nhưng lại giết chính con gái ruột của mình.”
Cảnh sát đến rất nhanh.
Đoạn ghi âm, lời khai của anh thợ sửa xe và hiện trường đủ để khởi tố âm mưu giết người.
Bà ta bị còng tay.
Anh chồng thứ gào khóc.
Bà nhìn tôi trân trối, mắt đỏ ngầu căm phẫn:
“Mày đáng bị chết! Đáng lẽ người nằm đó phải là mày!”
Tôi tiến gần, nói từng chữ một:
“Không ai đáng chết cả.
Trừ những kẻ muốn lấy mạng người khác.”
Cả bệnh viện im phăng phắc.
Chồng tôi — người đứng ngoài âm mưu — lặng lẽ nhìn mọi chuyện xảy ra. Anh tiến đến ôm lấy tôi, run rẩy:
“Anh xin lỗi… anh không biết mọi chuyện lại… kinh khủng như vậy.”
Tôi tựa đầu vào vai anh.
Nước mắt rơi không phải vì buồn… mà vì thoát chết trong gang tấc.
Và vì thứ tình thân mà tôi từng cố gắng níu giữ hóa ra chỉ là xiếc lừa vô cảm.
Một tháng sau…
Cô em chồng may mắn tỉnh lại. Nhưng phải sống với thương tật vĩnh viễn — hậu quả của chính sự ngu muội và tham lam mà cô từng nhắm vào tôi.
Còn mẹ chồng? Bà bị giam.
Bà chẳng còn gì — không tài sản, không tự do, không con cái bên cạnh.
Một buổi thăm tù, bà nhìn tôi trừng trừng sau song sắt:
“Mày thắng rồi đấy. Nhưng nhớ kỹ… chính mày đã hại cả nhà này.”
Tôi đáp bằng giọng bình thản:
“Không. Chính lòng tham của mẹ đã hại mẹ.”
Tôi quay đi, để lại tiếng gào thất thanh phía sau:
“Tao sẽ không tha cho mày!!”
Cánh cửa phòng giam đóng lại.
Bà bị nuốt chửng bởi bóng tối mà chính bà tạo nên.
Tối đó, tôi lái chiếc xe của mình lên cầu — nơi từng suýt trở thành mồ chôn của tôi.
Chiếc xe dừng.
Tôi rút chiếc chìa khóa, nhìn xuống dòng nước đen thẳm phía dưới.
Rồi tôi mỉm cười.
“Tôi chưa từng yếu đuối. Một lần cũng không.”
Tôi thả chìa khóa rơi xuống.
Nước bắn tung tóe.
Chiếc chìa khóa chìm xuống đáy… kéo theo tất cả ám ảnh từng đeo bám tôi.
Gió thổi qua mặt.
Cảm giác sống… thật rõ ràng.
Tôi không giết họ.
Tôi chỉ để công lý lên tiếng.
Và công lý luôn bắt đầu…
từ khoảnh khắc nạn nhân quyết định không còn là nạn nhân nữa.











