Gặp lại người yêu cũ, thấy anh trong bộ quần áo công nhân qu-ét rá-c, tôi cười kh-inh b-ỉ, hoá ra tôi đã chọn chia tay đúng người

Sáng ấy, phố dài loang loáng nắng, những hàng cây như vừa được ai rũ sạch sương đêm. Tôi bước nhanh qua ngã tư, trong đầu vẫn còn dư âm của cuộc họp căng thẳng buổi sáng. Mấy hôm nay, công ty đang chuẩn bị ký hợp đồng lớn, tôi chẳng để ý gì đến đường phố xung quanh.

Cho đến khi, ở góc phố gần quán bánh cuốn, tôi thấy một dáng người quen thuộc.

Người ấy mặc bộ đồng phục màu cam chói, tay cầm chổi tre, đang cần mẫn quét lá rụng bên vỉa hè. Cái bóng lưng ấy, dáng nghiêng nghiêng khi cúi xuống, khiến tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi nheo mắt, cố nhìn kỹ.

Là anh.

Là Minh – người từng nắm tay tôi qua những năm tháng thanh xuân, người mà ba năm trước đã rời xa tôi mà không một lời giải thích.

Tôi đứng khựng lại vài giây, rồi bất giác mím môi cười – một nụ cười pha lẫn khinh bỉ và… đắc thắng. Ngày anh bỏ tôi, tôi đã từng khóc cạn nước mắt, từng nghĩ anh bỏ đi để tìm một cuộc sống tốt hơn. Còn giờ đây, anh đang quét rác giữa đường.

Anh ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp tôi. Trong thoáng chốc, tôi thấy chút gì đó lạ lùng – không phải bối rối, không phải xấu hổ, mà là một nụ cười… bình thản.

– Chào em, lâu rồi nhỉ. – Giọng anh vẫn trầm và nhẹ như ngày nào.

Tôi khoanh tay, cố giữ cho giọng mình sắc lạnh:

– Ừ, lâu thật. Không ngờ gặp anh… ở đây.

Anh gật đầu, chẳng nói thêm gì, lại cúi xuống quét tiếp. Tôi quay đi, trong lòng trào lên thứ cảm giác kỳ lạ – vừa hả hê, vừa tội nghiệp.

Buổi tối, tôi kể chuyện này cho Lan – cô bạn thân từ thời đại học. Lan chau mày:

– Cậu chắc là Minh à?

– Chắc chứ. Tớ còn nhớ cả cái nốt ruồi trên má anh ta.

Lan nhún vai:

– Có khi… anh ta gặp khó khăn thật.

Tôi bật cười:

– Thì sao? Chuyện của anh ta giờ đâu liên quan gì đến tớ.

Nhưng khi nằm xuống, hình ảnh anh trong bộ đồ công nhân cứ ám ảnh tôi. Tôi tưởng tượng anh phải thức dậy từ tờ mờ sáng, đứng cả ngày ngoài đường. Và đâu đó, một phần nhỏ bé trong tôi… thấy chua xót.

Ba ngày sau, vào giờ nghỉ trưa, tôi cùng đồng nghiệp ghé quán cafe mới mở ở trung tâm. Quán đông, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc jazz khe khẽ. Tôi đang tìm chỗ thì bỗng thấy một dáng cao lớn bước vào.

Minh.

Nhưng không phải là Minh với bộ đồ công nhân và đôi găng tay lấm bụi. Anh mặc sơ mi trắng tinh, quần tây đen, đồng hồ đeo tay sáng lấp lánh. Trong tay anh là chiếc chìa khóa xe hơi sang trọng mà tôi nhận ra ngay – một dòng xe chỉ những người rất giàu mới dám sở hữu.

Đi bên cạnh anh là một người phụ nữ – sang trọng, kiêu kỳ, mùi nước hoa thoảng qua khiến cả không gian như chao đảo. Họ ngồi xuống bàn trong góc, tay anh khẽ đặt lên lưng cô ấy đầy thân mật.

Tôi ngẩn ra, ly nước cam trên tay suýt rơi. Mọi hình ảnh trong ba ngày trước lập tức tan biến như trò đùa.

Tôi ngồi xuống bàn ở góc khác, mắt vẫn dán về phía họ. Anh cười nói tự nhiên, dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thoáng thấy khóe môi anh cong lên, như thể biết tôi đã chứng kiến tất cả.

Không chịu được, tôi chủ động bước đến.

– Anh… Minh.

Anh nhìn tôi, ánh mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

– Em khỏe không? – Giọng anh vẫn như xưa, bình tĩnh, không chút lúng túng.

Tôi cố giữ giọng:

– Ba ngày trước… em thấy anh…

Anh gật đầu:

– Ừ, anh đi quét rác.

Người phụ nữ ngồi cạnh mỉm cười, giải thích thay:

– Anh Minh đang làm dự án trải nghiệm cuộc sống của những người lao động để viết sách. Anh ấy bỏ ra một tháng thử nhiều công việc khác nhau – công nhân vệ sinh, bốc vác, bán hàng rong…

Tôi đứng im, má nóng bừng.

Minh nhìn tôi lâu hơn, rồi chậm rãi nói:

– Ngày trước, khi anh rời đi, anh không muốn em phải chờ một người chưa biết mình muốn gì. Giờ thì anh đã tìm thấy điều anh muốn – là hiểu và trân trọng tất cả những gì quanh mình.

Anh ngừng một chút, mắt chạm vào tôi:

– Có những việc, nếu chỉ đứng ngoài nhìn, ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Tôi mím môi, trong lòng trào lên một cơn sóng vừa xấu hổ vừa tiếc nuối. Những lời khinh bỉ, ánh nhìn hả hê hôm trước bỗng trở thành vết xước nhức nhối.

Minh đứng dậy, lịch thiệp bắt tay tôi trước khi rời đi cùng người phụ nữ ấy. Trên bàn, ly cafe của họ vẫn còn bốc khói, để lại mùi hương dịu nhẹ, nhưng trong tôi chỉ còn lại khoảng trống và một câu hỏi: Nếu ngày đó tôi không cười khinh bỉ, liệu chúng tôi còn cơ hội nói chuyện như hai người từng yêu nhau?