Tiền bạc có thể thử lòng người. Và 30 Tết năm đó… đã cho tôi thấy rõ mình nên đứng ở đâu trong cuộc đời này.

30 Tết Tôi Không Cho Chị Chồng Vay Tiền, Mẹ Chồng Hất Tung Mâm Cỗ Và Đuổi Tôi Ra Khỏi Nhà

Ba mươi Tết năm đó, trời miền Bắc rét cắt da.
Gió lùa qua từng khe cửa, mang theo mùi khói bếp, mùi bánh chưng mới vớt, mùi Tết quen thuộc mà năm nào tôi cũng mong đợi.

Nhưng năm ấy, Tết đến với tôi không có niềm vui.

Chỉ có một cảm giác nặng trĩu, như thể tôi linh cảm rằng… có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tôi là dâu út trong nhà. Lấy chồng đã sáu năm, có một con trai năm tuổi. Hai vợ chồng tôi không giàu, nhưng cũng không đến mức túng thiếu. Chồng tôi làm kỹ thuật cho một công ty xây dựng, tôi buôn bán nhỏ online, tằn tiện lắm mới dư ra được chút tiền gửi ngân hàng.

Tiền đó không phải để hưởng thụ.

Là để phòng lúc ốm đau.
Là để lo cho con ăn học.
Là để nếu một ngày có chuyện, gia đình tôi không phải ngửa tay xin ai.

Nhưng trong nhà chồng, từ lâu, tôi đã trở thành cái gai trong mắt mẹ chồng và chị chồng… chỉ vì tôi biết giữ tiền.

Người Chị Chồng Luôn “Thiếu Trước Hụt Sau”

Chị chồng tôi tên Hương, hơn chồng tôi bảy tuổi. Chị lấy chồng sớm, nhưng hôn nhân không suôn sẻ. Anh rể làm ăn chộp giật, hết buôn xe cũ lại đến bán đất dự án “ma”, lần nào cũng thất bại.

Mỗi lần thất bại… là mỗi lần gia đình chồng tôi gánh.

Từ bố mẹ chồng, đến vợ chồng tôi.

Ban đầu là vài triệu.
Rồi vài chục triệu.
Có lần, chị vay tôi một trăm triệu, hứa ba tháng trả.

Ba tháng thành ba năm.

Tôi không đòi.
Nhưng từ đó, tôi không cho vay nữa.

Không phải tôi ác.
Mà vì tôi hiểu: tiền cho vay kiểu đó, không bao giờ trở lại.

Tôi từng nói thẳng với chồng:

— “Em không tiếc tiền, em sợ nhất là nhà mình gánh cả đời.”

Chồng tôi thở dài:

— “Anh biết… nhưng đó là chị anh, mẹ anh…”

Và thế là tôi chọn im lặng.

30 Tết – Cuộc Điện Thoại Định Mệnh
Chiều 29 Tết, khi tôi đang lau dọn bàn thờ, điện thoại rung lên.

Là số của chị Hương.

— “Em à, chị đang kẹt chút việc…”

Tôi biết ngay câu tiếp theo là gì.

— “Chị cần vay gấp 200 triệu, sau Tết chị trả.”

Tay tôi khựng lại.

200 triệu.

Không phải con số nhỏ.
Và quan trọng hơn… tôi không còn tin lời hứa đó nữa.

Tôi hít sâu:

— “Chị ơi, em không có nhiều tiền như vậy.”

— “Sao lại không? Chị nghe mẹ nói vợ chồng em có tiền gửi ngân hàng.”

Tôi im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

— “Đó là tiền để lo cho con em. Em không cho vay được.”

Đầu dây bên kia im phăng phắc.

Rồi giọng chị chồng lạnh hẳn:

— “Em tính toán ghê nhỉ. Người một nhà mà thế à?”

Tôi chỉ nói một câu:

— “Em xin lỗi.”

Tôi tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó.

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Mâm Cỗ 30 Tết Và Cơn Thịnh Nộ Của Mẹ Chồng
Ba mươi Tết, tôi dậy từ năm giờ sáng. Gà luộc, canh măng, nem rán, giò chả… mâm cỗ cúng tất niên tôi chuẩn bị chu đáo như mọi năm.

Tôi vẫn nghĩ:
Dù thế nào, Tết cũng là Tết.

Đến trưa, cả nhà ngồi quây quần.

Chị Hương xuất hiện, mặt lạnh như tiền. Không nhìn tôi lấy một lần.

Mẹ chồng tôi gắp miếng thịt, chưa ăn đã buông giọng:

— “Có tiền mà không biết điều, sau này đừng trách.”

Tôi biết… bão sắp đến.

Tôi nhẹ giọng:

— “Mẹ, hôm nay 30 Tết, mình ăn cơm cho yên vui…”

Chưa dứt câu, mẹ chồng tôi đập mạnh bát xuống mâm.

— “Yên vui cái gì? Tao nuôi mày để mày tính toán với con gái tao à?”

Cả mâm cơm chết lặng.

Chồng tôi giật mình:

— “Mẹ, có chuyện gì từ từ nói…”

Mẹ chồng quay sang tôi, mắt long lên:

— “Mày giàu rồi đúng không? Nên coi thường nhà này?”

Tôi run tay, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

— “Con không giàu. Con chỉ không thể cho vay nữa.”

— “Không cho vay?” — bà cười khẩy — “Vậy thì cút!”

Rồi bà hất tung cả mâm cỗ.

Bát đĩa vỡ loảng xoảng. Canh măng đổ lên nền nhà. Mùi thức ăn trộn với mùi Tết, trở nên tanh tưởi đến nghẹt thở.

— “Cút ra khỏi nhà tao ngay trong ngày 30 Tết!”

Con trai tôi khóc thét.

Chồng tôi đứng chết trân.

Còn tôi… chưa bao giờ thấy lòng mình lạnh đến thế.

Tôi Ra Khỏi Nhà Chồng Trong Ngày Cuối Năm
Tôi không cãi.

Không khóc lóc.

Tôi bế con, mặc áo khoác, kéo vali nhỏ.

Trước khi đi, tôi quay lại, cúi đầu:

— “Con cảm ơn mẹ vì những năm qua. Nhưng từ hôm nay, con xin phép không làm dâu nhà này nữa.”

Mẹ chồng gào lên:

— “Ra khỏi đây rồi đừng bao giờ quay lại!”

Tôi bước ra ngoài.

Pháo hoa giao thừa còn chưa bắn, mà lòng tôi đã vỡ vụn.

Những Ngày Sau Tết – Sự Thật Dần Lộ Ra
Tôi về nhà ngoại. Bố mẹ tôi không hỏi nhiều, chỉ nói một câu:

— “Về được là tốt rồi.”

Ba ngày sau Tết, tôi nghe tin…

Chị Hương vỡ nợ.

Số tiền 200 triệu chị định vay tôi… chỉ là một phần nhỏ.

Anh rể bỏ trốn. Chủ nợ kéo đến nhà mẹ chồng đập cửa.

Lúc đó, mẹ chồng mới tá hỏa nhận ra:

Người duy nhất trong nhà có tiền… đã bị bà đuổi đi.

Chồng tôi đến tìm tôi, mắt đỏ hoe:

— “Anh xin lỗi… Anh đã không bảo vệ được em.”

Tôi nhìn anh, lòng đau nhưng không oán.

— “Em không giận anh. Em chỉ không thể quay lại sống như trước nữa.”

Cuộc Gọi Điện Trong Đêm Giao Thừa Muộn
Đêm mùng bốn Tết, mẹ chồng gọi cho tôi.

Giọng bà khàn đặc:

— “Mẹ… mẹ sai rồi. Con về đi.”

Tôi im lặng rất lâu.

Rồi nói:

— “Con không về vì tiền. Con chỉ về nếu mẹ tôn trọng con.”

Ở đầu dây bên kia… chỉ còn tiếng thở dài.

Kết Mở
Tôi không biết rồi gia đình chồng tôi sẽ ra sao.
Tôi cũng không biết liệu mình có quay lại ngôi nhà ấy hay không.

Chỉ biết một điều:

Tiền bạc có thể thử lòng người.
Và 30 Tết năm đó… đã cho tôi thấy rõ mình nên đứng ở đâu trong cuộc đời này.