Mẹ tôi xé giấy đăng ký kết h/ôn khi biết nhà anh ở Thanh Hóa, bà chê kẹ/t sỉ quyết không cho lấy, cho đến hôm nhà trai lên xin phép mang theo 10 chiếc xe ô tô tiền tỉ, mẹ thay đổi thái độ 180 độ nhưng thật không ngờ…

Tôi và Thành đã yêu nhau gần hai năm, một khoảng thời gian đủ để những nồng nàn ban đầu lắng lại, nhường chỗ cho sự thấu hiểu và gắn bó sâu đậm. Anh không phải tuýp người lãng mạn với những lời hoa mỹ, nhưng sự quan tâm của anh hiện hữu trong từng hành động nhỏ: ly nước ấm đặt trên bàn khi tôi làm việc khuya, chiếc áo khoác luôn sẵn sàng khi trời trở gió, hay cái cách anh kiên nhẫn lắng nghe tôi kể lể những chuyện không đầu không cuối. Anh hiền lành, chí thú làm ăn, là một kỹ sư phần mềm với mức lương ổn định. Với tôi, anh là bến đỗ bình yên nhất.

Nhưng sự bình yên ấy đã vỡ tan vào ngày tôi đưa anh về ra mắt.

Mẹ tôi, một người phụ nữ Hà Nội gốc, luôn tự hào về gia thế và nếp nhà của mình. Bà đón Thành với nụ cười niềm nở ban đầu. Bà hỏi han về công việc, về gia đình anh. Mọi chuyện đang diễn ra rất suôn sẻ, cho đến khi mẹ tôi hỏi câu chốt hạ: “Thế quê gốc của cháu ở đâu?”.

Thành thật thà đáp: “Dạ, cháu quê Thanh Hóa ạ. Nhưng gia đình cháu chuyển ra Hà Nội sống từ khi cháu còn nhỏ.”

Ba chữ “quê Thanh Hóa” vừa thốt ra, nụ cười trên môi mẹ tôi đông cứng lại. Không khí trong phòng khách đột nhiên đặc quánh. Bà đặt tách trà xuống bàn một cách nặng nề, khuôn mặt sầm lại.

“Thanh Hóa à? Mẹ không đồng ý!” – Giọng bà đanh lại, không một chút do dự. “Người ta nói trai Thanh Hóa kẹt sỉ, gia trưởng, hay tính toán. Mẹ không gả con gái cho người như thế! Mẹ cấm!”

Tôi choáng váng. “Mẹ! Sao mẹ lại có thể định kiến như vậy? Anh Thành không phải người như thế. Anh ấy đối xử với con rất tốt, công việc ổn định, sống ở Hà Nội từ nhỏ mà mẹ!”

Nhưng mọi lời giải thích của tôi như nước đổ lá khoai. Mẹ tôi đã quyết. Bà nhìn Thành bằng ánh mắt xét nét, lạnh lùng. Đỉnh điểm của sự tức giận, khi tôi đưa ra tờ giấy đăng ký kết hôn mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, mẹ tôi giật lấy và xé toạc nó ngay trước mặt hai đứa.

Từng mảnh giấy rơi lả tả xuống sàn nhà như những mảnh vỡ của hạnh phúc. Thành ngồi đó, im lặng cúi đầu, đôi vai anh trĩu xuống. Anh không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đứng dậy, chào tôi một câu rồi ra về. Bóng lưng anh hôm đó cô độc và nặng nề đến ám ảnh.

Uất ức và bất lực, tôi đã cãi lại mẹ một trận long trời lở đất rồi dọn ra ngoài ở riêng, cắt đứt mọi liên lạc. Tôi nghĩ rằng, có lẽ câu chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc trong bi kịch như vậy.

Nhưng một tháng sau, một sự kiện không tưởng đã xảy ra.

Hôm đó, tôi đang ở nhà mẹ để lấy nốt vài món đồ còn lại. Mẹ tôi đang lúi hú húi cắm hoa thì ngoài ngõ bỗng vang lên tiếng còi xe inh ỏi, không phải một chiếc, mà là cả một đoàn. Tôi tò mò nhìn ra cửa sổ và chết sững. Một đoàn xe sang gồm 10 chiếc – từ Mercedes, BMW, đến cả một chiếc limousine dài thượt – đang nối đuôi nhau dừng ngay trước cổng nhà tôi. Cả con ngõ nhỏ chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng đến vậy.

Cửa chiếc xe dẫn đầu mở ra. Thành bước xuống, không phải trong chiếc áo sơ mi giản dị thường ngày, mà là một bộ vest hàng hiệu được cắt may hoàn hảo. Vẻ hiền lành của anh vẫn còn đó, nhưng được bao bọc bởi một khí chất đĩnh đạc và quyền lực lạ thường. Theo sau anh là bố mẹ, họ hàng, và cả một người đàn ông mặc đồ công sở, tay cầm cặp da, trông như một trợ lý riêng.

Mẹ tôi làm rơi cả bình hoa xuống sàn. Bà lắp bắp, không nói nên lời: “Ơ… đây là… Thành? Chuyện… chuyện gì thế này?”

Thành bước vào, vẫn với thái độ lễ phép và khiêm tốn như lần đầu, anh nhẹ nhàng nói: “Dạ, thưa bác. Hôm nay gia đình cháu xin phép được lên thưa chuyện, xin được tổ chức đám cưới cho chúng cháu ạ. Sính lễ nhà cháu đã chuẩn bị đầy đủ theo đúng phong tục.”

Trong phút chốc, mẹ tôi như biến thành một người khác. Sự gắt gỏng, khinh miệt biến mất tăm. Bà vội vã mời mọi người vào nhà, xun xoe mời nước, hỏi han ân cần với một nụ cười rạng rỡ chưa từng có. Bà liếc nhìn dàn siêu xe ngoài cổng, rồi nhìn con rể tương lai, ánh mắt lấp lánh một niềm tự hào khó giấu.

Khi mẹ tôi đang cao hứng khoe với mấy bà hàng xóm về “mối rể kim cương” của mình, thì một người họ hàng phía nhà trai, có lẽ vì quá vui mà lỡ miệng nói một câu: “May mà cậu Thành nhà ta giấu kỹ. Chứ để thiên hạ biết con trai độc nhất của tập đoàn B.H. lại đi yêu một cô gái nhà thường dân, chắc cũng phiền phức lắm đấy…”

Tập đoàn B.H.? Cả nhà tôi chết lặng. Cái tên đó quá quen thuộc. Đó là tập đoàn bất động sản khổng lồ, là chủ của hàng loạt dự án lớn ở miền Trung và có chi nhánh khắp cả nước. Hóa ra, người bạn trai hiền lành, giản dị của tôi lại là thiếu gia duy nhất của một đế chế kinh doanh, một người sống kín tiếng và chưa bao giờ phô trương sự giàu có của mình.

Mẹ tôi bàng hoàng, mặt hết đỏ lại tái xanh. Bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp. Đúng lúc đó, Thành nhẹ nhàng lên tiếng, giọng anh vẫn điềm đạm nhưng đầy sức nặng: “Thưa bác, cháu không muốn dùng vật chất để lấy lòng ai, và càng không muốn người con gái cháu thương bị người khác đánh giá chỉ vì quê quán của cháu.”

Anh đứng dậy, cúi đầu chào một cách trân trọng: “Cháu xin phép được ra về. Nếu bác vẫn đồng ý gả con gái cho cháu vì chính con người cháu, chứ không phải vì dàn xe ngoài kia, thì ngày mai cháu sẽ quay lại.”

Cả căn phòng im phăng phắc. Mẹ tôi đứng như trời trồng, khuôn mặt tái đi, không thốt nên lời. Sự ngượng ngùng và xấu hổ hiện rõ trên từng nếp nhăn của bà.

Giữa sự im lặng đó, tôi ngẩng cao đầu. Tôi bước đến, nắm chặt lấy tay Thành, cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi từ anh. Quay lại nhìn mẹ, tôi nói, không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định:

“Em đồng ý. Dù không ai khác đồng ý.”