Sài Gòn, thành phố của những ánh đèn lấp lánh và những giấc mơ đổi đời. Tôi, Nam, 23 tuổi, một chàng trai tỉnh lẻ vừa tốt nghiệp đại học với tấm bằng kỹ sư nhưng không việc làm ổn định. Nhà tôi ở quê nghèo khó, cha mẹ già yếu, khoản nợ vay nặng lãi để tôi ăn học đè nặng lên vai cả gia đình. Tôi từng mơ về một tương lai rực rỡ, nhưng thực tế phũ phàng đã đẩy tôi vào ngõ cụt. Rồi bà Hương xuất hiện, như một lối thoát đầy cám dỗ.
Bà Hương, 47 tuổi, góa chồng, là chủ một chuỗi nhà hàng sang trọng. Bà ta không đẹp, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc nhuộm đen óng nhưng không che được dấu vết thời gian. Ánh mắt bà sắc sảo, nụ cười tự tin như người nắm mọi thứ trong tay. “Nam, ta sẽ lo cho cậu một cuộc sống sung túc, trả hết nợ cho gia đình cậu, chỉ cần cậu làm chồng ta,” bà ta nói trong một buổi chiều tại văn phòng riêng, nơi mùi nước hoa đắt tiền hòa quyện với không khí lạnh lẽo từ máy điều hòa. Tôi rùng mình, nghĩ đến cô bạn gái cũ ở quê, nhưng ánh mắt cầu cứu của cha mẹ khiến tôi gật đầu. “Chỉ là một giao kèo,” tôi tự nhủ, cố kìm nén cảm giác ghê tởm.
Đám cưới diễn ra chóng vánh, không tiệc tùng linh đình, chỉ có vài người thân và những lời xì xào từ hàng xóm. Tôi đứng cạnh bà Hương, cảm giác như đang diễn một vở kịch rẻ tiền. Bà ta mặc áo dài lụa đỏ, bàn tay đeo nhẫn vàng siết chặt tay tôi. “Từ giờ, cậu là chồng ta, Nam ơi,” bà ta thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy quyền lực. Tôi mỉm cười gượng gạo, nghĩ thầm: “Bà ấy đáng tuổi mẹ mình. Sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này?”
Những ngày đầu sau đám cưới là chuỗi ngày ngột ngạt. Bà Hương kiểm soát tôi như một con rối. Bà ta bắt tôi nghỉ làm ở công ty nhỏ vừa xin được, chuyển đến sống trong căn biệt thự rộng lớn ở quận 7, nơi mọi thứ xa hoa nhưng lạnh lẽo. Điện thoại tôi bị bà kiểm tra thường xuyên, mọi liên lạc với bạn bè bị cắt đứt. “Cậu là chồng ta, phải biết nghe lời,” bà ta nói, ánh mắt như dao cứa. Tôi cãi lại: “Bà không thể ép tôi sống như tù nhân!” Nhưng bà Hương cười khẩy: “Cậu quên hợp đồng rồi sao? Ta đã trả nợ cho gia đình cậu. Nếu cậu phản bội, ta sẽ lấy lại tất cả!” Cha tôi, người từng van xin tôi cưới bà Hương, giờ chỉ biết thở dài: “Con ráng chịu đi, vì gia đình.” Mẹ tôi, bà Mai, thì nhìn bà Hương với ánh mắt ghen tị, như thể bà ta đang cướp đi thứ gì đó quý giá.
Mâu thuẫn giữa tôi và bà Hương ngày càng căng thẳng. Bà ta đòi hỏi tôi phải “thân mật” như một người chồng thực thụ, từ việc ăn mặc theo ý bà đến những cử chỉ mà tôi không thể chịu nổi. “Bà đáng tuổi mẹ tôi, làm sao tôi có thể yêu bà?” tôi hét lên trong một lần cãi vã. Bà Hương gầm gừ: “Yêu? Cậu nghĩ ta cần tình yêu sao? Ta cần cậu làm tròn vai chồng, thế thôi!” Tôi cảm thấy mình như con thú bị nhốt, còn bà Hương là kẻ cầm roi, vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn.
Đêm tân hôn đến, cái đêm tôi sợ hãi nhất. Căn phòng ngủ được trang trí bằng hoa hồng và ánh nến, nhưng không khí nặng nề như một nhà tù. Tôi cố kéo dài thời gian, tắm rửa thật lâu, nhưng khi bước vào phòng, bà Hương đã nằm sẵn trên giường, mặc bộ váy ngủ mỏng manh, đôi mắt lấp lánh kỳ lạ. “Lại đây, chồng yêu,” bà ta gọi, giọng ngọt đến rợn người. Tôi ngồi xuống mép giường, chân tay run rẩy, cố tìm lý do thoái thác: “Tôi… tôi không khỏe.”
Bà Hương cười lớn, bàn tay nhăn nheo vuốt vai tôi. “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.” Tôi đẩy bà ta ra, hét lên: “Đừng chạm vào tôi! Tôi không thể!” Khuôn mặt bà ta tối sầm, rồi đột nhiên, bà ta kéo chăn ra. Tôi rụng rời chân tay khi nhìn thấy thứ dưới lớp chăn. Không phải cơ thể bà Hương, mà là… một đống tài liệu, ảnh chụp, và hợp đồng chi chít chữ. Trên cùng là bức ảnh tôi và cô bạn gái cũ, Linh, chụp ở quê cách đây vài tháng, kèm theo dòng chữ viết tay: “Cậu nghĩ ta không biết sao?”
Tôi quỳ sụp xuống, không phải vì sợ hãi, mà vì hoảng loạn. “Bà… bà biết gì? Đây là cái gì?” Bà Hương ngồi dậy, nụ cười lạnh lùng: “Cậu nghĩ ta cưới cậu chỉ vì muốn một người chồng trẻ? Ta biết cậu vẫn liên lạc với con bé Linh, dù đã hứa với ta sẽ cắt đứt. Những giấy tờ này là bằng chứng cậu lén lút chuyển tiền ta đưa cho gia đình cậu sang tài khoản của Linh, định chuồn đi sau khi ta trả nợ xong.” Tôi chết lặng. Đúng, tôi đã âm thầm gửi tiền cho Linh, hy vọng một ngày thoát khỏi bà Hương và bắt đầu lại với cô ấy.
Bà Hương không chỉ là một người phụ nữ giàu có cô đơn. Bà ta là một kẻ mưu mô, đã thuê thám tử theo dõi tôi từ trước khi cưới. Hóa ra, bà Hương không yêu tôi, cũng không cần tôi làm chồng lâu dài. Bà ta cưới tôi để trả thù. Linh, cô bạn gái tôi yêu, từng là nhân viên của bà Hương và đã biển thủ tiền từ nhà hàng của bà. Khi biết tôi và Linh yêu nhau, bà Hương lên kế hoạch dùng tôi như con cờ để bẫy Linh. “Cậu nghĩ ta ngu ngốc sao?” bà ta cười khẩy. “Ta đã gửi những giấy tờ này cho cảnh sát. Linh sẽ bị bắt vì tội lừa đảo, còn cậu… cậu sẽ ở lại đây, làm chồng ta, hoặc gia đình cậu sẽ mất tất cả.”
Tôi quỳ đó, van xin: “Xin bà, đừng làm hại Linh! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!” Nhưng bà Hương chỉ cười, bước ra khỏi phòng, để lại tôi với đống giấy tờ như bản án tử. Đêm đó, tôi không ngủ, chỉ ngồi ôm đầu, nhận ra mình đã tự đào hố chôn đời mình. Linh bị bắt vài ngày sau, còn tôi, dù không muốn, vẫn phải tiếp tục sống bên bà Hương, làm “người chồng” trong hợp đồng cay đắng. Gia đình tôi thoát nợ, nhưng cái giá là tự do và tình yêu của tôi.
Cuộc sống trôi qua bình thường, nhưng với tôi, đó là một chuỗi ngày tù đày. Tôi làm việc cho nhà hàng của bà Hương, sống dưới sự kiểm soát của bà ta, và mỗi đêm, tôi mơ về Linh, về những ngày tự do đã mất. Đêm tân hôn ấy không chỉ là nỗi kinh hoàng, mà là khởi đầu cho một cuộc đời tôi không bao giờ muốn sống.