Tôi tên là Mai. Từ những ngày còn chập chững vào đời, tôi đã luôn mơ về một tình yêu bình dị, không toan tính. Cuộc đời tôi vốn dĩ đã quá đủ đầy, quá êm ả dưới sự bao bọc của bố mẹ. Tôi không cần một người đàn ông mang đến giàu sang, chỉ cần một bờ vai đủ rộng để tôi tựa vào, một trái tim đủ chân thành để tôi tin tưởng. Và rồi, tôi gặp Long, người đàn ông đã thay đổi toàn bộ quan niệm của tôi về tình yêu và sự phản bội, nhưng cuối cùng cũng là người giúp tôi nhận ra giá trị của chính mình.
Tôi gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của cô bạn thân. Giữa không gian ồn ào, náo nhiệt của âm nhạc và những cuộc trò chuyện, anh đứng đó, lặng lẽ ở một góc phòng. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười hiền lành, ánh mắt anh chạm vào tôi như một dòng suối mát lành giữa sa mạc. Trái tim tôi, vốn đã chai sạn với những người đàn ông chỉ biết khoe khoang và hào nhoáng, bỗng chốc tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cần phải cố gắng để trở thành ai khác. Tôi chỉ muốn là chính mình, để được anh yêu thương.
Bỏ qua những lời khuyên của bạn bè, tôi mạnh dạn tiến đến làm quen với anh. “Con gái không nên chủ động quá, sẽ bị thiệt thòi,” họ nói. Nhưng tôi không nghe. Tình yêu đâu phải một cuộc chiến, cũng chẳng phải một cuộc giao dịch. Tôi muốn được yêu và được bày tỏ tình yêu một cách chân thành nhất, không hề tính toán. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu như thế, một tình yêu xuất phát từ sự chủ động của tôi, nhưng lại được vun đắp bằng sự chân thành của cả hai.
Gia đình tôi khá giả, bố mẹ làm kinh doanh, cuộc sống của tôi từ bé đến lớn chưa từng phải lo nghĩ về tiền bạc. Còn gia đình anh, mọi thứ đều bình dị, bố mẹ là công chức về hưu, em trai đang học đại học. Sự chênh lệch ấy, với tôi, chưa bao giờ là một vấn đề. Tôi tin vào tình yêu mà anh dành cho tôi, tin rằng chỉ cần cả hai cùng nhau cố gắng thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Những đêm muộn, khi anh đưa tôi về nhà, anh nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt anh nhìn tôi đầy trìu mến. Tôi đã từng nghĩ, anh chính là bến đỗ bình yên mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.
Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, ba năm hạnh phúc. Tình yêu của chúng tôi đã đủ chín để chúng tôi quyết định về chung một nhà. Ngày cưới cận kề, tôi vẫn nhớ như in ánh mắt lo lắng của mẹ. Bà đã gọi tôi vào phòng và trao cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng. “Mai à,” giọng bà trầm lại, “trong này có 500 triệu mẹ dành dụm cho con. Lỡ sau này có chuyện gì, con còn có đường lui. Nhưng nhớ đừng nói với chồng con biết nhé.” Mẹ đã nhìn thấy điều gì mà tôi không thể thấy? Nỗi lo của bà cứ quẩn quanh trong đầu tôi, nhưng tôi lại gạt phăng đi.
Tôi đã cười thật tươi, nắm tay mẹ: “Mẹ lo xa rồi. Vợ chồng con chẳng có bí mật gì cả. Con tin anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ phản bội con.” Nét mặt mẹ tôi vẫn đượm buồn. Đêm đó, trong vòng tay Long, tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện. Tôi muốn anh biết rằng, tình yêu của tôi dành cho anh là vô điều kiện, đến mức tôi có thể tin tưởng và chia sẻ với anh mọi điều, kể cả những bí mật mà mẹ tôi đã dặn dò.
Anh ôm tôi thật chặt, bờ vai anh run lên, giọng nói nghẹn ngào như thể xúc động lắm. “Vợ à, em tốt với anh quá. Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em đâu. Cả đời này, anh sẽ không bao giờ quên ơn của mẹ và em.” Tôi đã tin. Tin một cách tuyệt đối, rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ tôi, sẽ trân trọng tình cảm của tôi. Tôi đã không ngờ rằng, lời hứa ấy chỉ là một lớp vỏ bọc tinh vi cho một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Chỉ vài ngày sau lễ cưới, mẹ chồng tôi chuyển đến sống chung với lý do muốn chăm sóc vợ chồng son. Tôi đã không hề phản đối, thậm chí còn vui. Tôi nghĩ rằng có người lớn trong nhà, tôi sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng rồi tôi dần nhận ra, mẹ chồng tôi không phải người phụ nữ hiền lành như tôi từng nghĩ. Bà liên tục dò hỏi về lương của tôi, về số tiền tôi tiết kiệm, còn bóng gió rằng phụ nữ phải biết chi tiêu, phải biết để dành phòng khi cần đến. “Con gái phải có của ăn của để, lỡ sau này có chuyện gì thì biết tính sao?” Bà thường xuyên nói như thế, và ánh mắt bà luôn dõi theo tôi với vẻ dò xét.
Tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi đã từng nghe bạn bè kể về những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, tôi nghĩ làm dâu là phải như thế. Đôi khi, tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình. Tôi không dám mua sắm thoải mái, không dám chi tiêu cho bản thân. Tôi luôn cảm thấy mình đang sống dưới một sự kiểm soát vô hình. Cảm giác ấy cứ lớn dần, lớn dần trong tôi.
Sự thật đến một cách đột ngột. Một buổi sáng, tôi vội vàng đi làm nên vô tình cầm nhầm điện thoại của Long. Trên đường đi, điện thoại của anh rung lên. Tên “Mẹ” hiện lên màn hình. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì, giọng bà đã vang lên dồn dập, đầy vẻ nôn nóng:
“Lấy tiền chưa? Mày đã lấy tiền của con bé chưa?” Ba từ ấy như một cái búa giáng thẳng vào đầu tôi. Mọi cảm xúc trong tôi đều trở nên tê liệt.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy: “Mẹ nói… tiền gì ạ?” Bên kia đầu dây, một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Mẹ chồng tôi lắp bắp: “À… mẹ gọi nhầm số thôi.” Nhưng giọng bà, rõ ràng có sự hoảng hốt và bối rối. Linh cảm mách bảo tôi có chuyện không ổn. Tôi quyết định không đến công ty nữa, tìm một quán cà phê vắng vẻ, tay run rẩy mở điện thoại của chồng. Những dòng tin nhắn giữa anh và mẹ anh cứ thế hiện lên, từng chữ, từng lời, như những mũi dao cứa vào tim tôi.
“Không thể để con bé giữ tiền, nó tiêu bạt mạng. Để trong tay con còn an tâm hơn,” mẹ chồng tôi nhắn. Và rồi, bà còn dặn dò anh từng chút một, về cách lấy lòng tôi, về cách moi thông tin và cách để tiếp cận số tiền 500 triệu ấy. “Con cứ tỏ ra yêu thương, quan tâm nó nhiều hơn. Bảo nó đưa thẻ cho con giữ hộ, nói là để đầu tư gì đó. Con gái mà, nói ngọt một chút là tin ngay.” Tôi đọc mà nước mắt tuôn như mưa. Hóa ra, tình yêu, sự tin tưởng của tôi, chỉ là một cái giá quá hời để đổi lấy 500 triệu.
Chiều hôm đó, tôi về nhà. Căn nhà mà tôi từng nghĩ là tổ ấm bỗng trở nên xa lạ. Nhìn thấy Long, tôi không còn cảm giác yêu thương, chỉ thấy xa lạ đến đáng sợ. Mắt tôi ráo hoảnh, tôi đưa điện thoại cho anh, lạnh lùng hỏi: “Anh giải thích đi. Những gì anh và mẹ anh bàn bạc, là thật sao?” Anh tái mặt, lắp bắp không thành lời. “Vợ ơi, không phải như em nghĩ đâu…” Giọng anh nghe thật giả tạo.
Tôi cắt ngang lời anh, tiếng nói vang lên đầy phẫn nộ: “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao? Tôi làm gì sai? Căn nhà này là của hồi môn của tôi, anh và mẹ anh ở không mất một đồng, vậy mà vẫn không đủ sao? Giờ còn muốn lấy cả tiền mẹ tôi cho làm của riêng? Anh thất đức quá rồi.” Nỗi đau và sự căm phẫn đã tôi luyện tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi không còn là cô gái ngây thơ ngày nào.
Mẹ chồng tôi từ trong phòng lao ra, gắt gỏng: “Cô làm lớn chuyện thế để làm gì? Cô là con dâu, tiền của cô chẳng phải cũng là tiền của nhà này sao?” Tôi bật cười một cách cay đắng. “Vậy mẹ có muốn nói chuyện rõ hơn với con không? Xem thử tiền của tôi là tiền của nhà nào?” Tôi không còn sợ hãi. Lòng tự trọng và nỗi uất nghẹn đã chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi. Tôi nhìn Long, ánh mắt ráo hoảnh: “Chúng ta ly hôn đi. Căn nhà này là của tôi. Mời anh và mẹ anh dọn đi sớm nhất có thể. Số tiền kia, đừng mơ đụng đến một đồng.”
Long hoảng loạn, cố gắng níu kéo, nhưng tôi đã quyết. Nỗi đau ấy quá lớn, tôi không thể tha thứ cho một người đàn ông đã sẵn sàng đứng về phía mẹ mình để lừa gạt vợ. Gần một năm sau ly hôn, tôi sống một mình, tự do, an yên. Thời gian đó, tôi không hẹn hò với ai. Tôi dùng thời gian ấy để hàn gắn những vết thương trong lòng, để học cách yêu thương bản thân mình một lần nữa. Tôi đi du lịch, tôi đọc sách, tôi học những điều mới mẻ. Căn nhà trống trải nhưng không hề cô đơn.
Sau đó, tôi chuyển công tác sang chi nhánh mới, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Tại đây, tôi gặp Quang. Anh là trưởng bộ phận kỹ thuật, hơn tôi vài tuổi. Anh ít nói, điềm đạm nhưng luôn âm thầm quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhất. Anh luôn mang cho tôi một cốc cà phê nóng vào buổi sáng, một chiếc khăn giấy khi tôi lỡ tay làm đổ nước. Anh không nói nhiều, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả. Anh chưa từng hỏi về quá khứ của tôi, cũng không phán xét việc tôi từng ly hôn. Trong mắt anh, tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, tử tế và xứng đáng được yêu thương.
Một buổi chiều, anh mang đến cho tôi một ly trà đào, hương thơm ngọt ngào lan tỏa. Anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp: “Anh không vội. Nhưng nếu có một ngày em muốn bắt đầu lại, hãy nhớ rằng, anh vẫn luôn ở đây.” Lời nói của anh không phải là một lời tỏ tình vồ vập, mà là một lời hứa chân thành, một bến đỗ bình yên cho trái tim tôi.
Tôi đã mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa trong lồng ngực. Tôi đã học được một bài học quý giá, rằng không phải ai cũng đáng để tin, nhưng không vì một người xấu mà ta mất đi hy vọng vào người tốt. Cuộc sống đôi khi buộc ta phải bước qua đau đớn để học cách yêu thương chính mình. Và một khi đã biết yêu bản thân, ta sẽ không sợ mất đi bất cứ ai nữa. Tôi tin rằng hạnh phúc thật sự sẽ đến, chỉ là muộn một chút thôi. Và tôi tin, người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, với ly trà đào trên tay, chính là hạnh phúc ấy.