Kể từ ngày bố chồng phát hiện ra căn bệnh quái ác, ngôi nhà vốn ấm cúng, đầy ắp tiếng cười giờ đây chìm trong một bầu không khí nặng trĩu. Mùi thuốc sát trùng, mùi bệnh viện cứ vương vấn trong từng ngóc ngách, đè nặng lên lồng ngực mỗi người. Mẹ chồng tôi cứ đi đi lại lại trong nhà, ánh mắt bà lúc nào cũng đỏ hoe, đầy vẻ lo âu. Chồng tôi, Tùng, người anh cả trong nhà, gương mặt luôn căng thẳng, trầm ngâm. Căn bệnh của bố không chỉ cướp đi sức khỏe của ông, mà còn trở thành một gánh nặng tài chính khổng lồ, tưởng chừng có thể nhấn chìm cả gia đình chúng tôi.
Chúng tôi, ba anh em trai, cùng vợ con đã họp lại. Tùng nói, dồn hết số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi, đưa ra một cọc tiền dày cộp. “Mỗi người hai trăm triệu, chúng ta cùng lo cho bố. Tiền hết thì kiếm lại được, chứ bố mà không còn thì tiền bạc cũng chẳng có ý nghĩa gì”. Anh nói với giọng dứt khoát, không một chút do dự. Tôi nhìn anh, thấy trong mắt anh chỉ có tình yêu thương và sự lo lắng vô bờ bến dành cho bố. Lòng tôi cũng thấy tự hào, dù số tiền ấy là tất cả những gì chúng tôi có sau nhiều năm tích cóp. Hai người em trai, Hùng và Minh, cũng gật đầu đồng tình, mỗi người đặt cọc tiền của mình lên bàn. Cả ba anh em đều cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một tấm lòng.
Rồi đến lượt Lan, cô em gái út duy nhất trong nhà. Lan lấy chồng xa, kinh tế không dư dả, tôi nghe nói nhà chồng cô ấy cũng đang gặp nhiều khó khăn. Lan trở về, dáng người gầy guộc, đôi mắt trũng sâu, mệt mỏi. Cầm trên tay một xấp tiền mỏng dính, cô ấy rụt rè đặt lên bàn, chỉ vẻn vẹn mười triệu. Ánh mắt cô ấy đầy vẻ ngại ngùng, tội lỗi. “Anh chị, các em thông cảm cho em. Em thật sự… chỉ có thể lo được chừng này. Nhà chồng em cũng đang khó khăn lắm, em cũng đã cố gắng hết sức nhưng không thể xoay sở được hơn nữa”.
Không khí bỗng chốc trở nên đông cứng. Tùng nhìn xấp tiền, gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại. “10 triệu? Cô mang về 10 triệu thì mang về làm gì? Coi như không có đi”. Anh gằn giọng, bàn tay run lên vì giận dữ, gạt phăng xấp tiền ra. “Ngày xưa bố mẹ chia tài sản,…
cô tuy là con gái, lấy chồng xa, nhưng bố mẹ vẫn chia cho cô 90m2 đất như con trai, không thua kém chúng tôi tí nào. Cô bán được 2 tỷ mang về nhà chồng, lúc đó cô có đưa lại cho bố mẹ, cho các anh ruột một đồng nào không? Vậy mà giờ bố bị bệnh, cô chỉ đem về 10 triệu thì thấm vào đâu? Không đủ 3 ngày truyền thuốc của ông. Nếu không góp nổi 200 triệu thì đừng vác mặt về nhận cha mẹ nữa”.
Mẹ chồng tôi bật khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng khắp căn phòng. Bà cố gắng van xin Tùng: “Con ơi, sao con lại nói như thế? Lời nói nặng quá, đứt hết tình nghĩa anh em”. Lan chỉ biết cúi gằm mặt xuống, đôi vai gầy run lên, nghẹn ngào không nói nên lời. Hùng và Minh cũng lặng lẽ cúi đầu. Tôi nhìn Lan, lòng thấy thương xót thật sự. Con gái đi lấy chồng, đâu phải lúc nào cũng có thể tự quyết định mọi việc trong nhà. Nhưng tôi cũng thấy khó lòng bênh vực cô ấy. Tôi đứng về phía Tùng. Tôi hiểu anh muốn sự công bằng.
Tôi đã nghĩ, đúng là ngày xưa Lan bán mảnh đất được 2 tỷ, cô ấy đã vui vẻ mang hết về nhà chồng, thậm chí còn không biếu ông bà một chút quà cáp hay một lời cảm ơn tử tế nào. Lòng tôi vẫn còn ấm ức thay cho bố mẹ. Giờ bố vợ bị bệnh, chồng Lan cũng chẳng bén mảng đến, bản thân Lan cũng không thuyết phục được nhà chồng cùng gánh vác trách nhiệm. Tôi cho rằng cô ấy quá yếu đuối, quá nhu nhược. Nếu nhà chồng thực sự khó khăn, thì một người con có hiếu phải biết vay mượn khắp nơi để lo cho bố. Vậy mà cô ấy lại chỉ biết mang về 10 triệu đồng, rồi cúi đầu im lặng như một sự thừa nhận cho sự vô trách nhiệm của bản thân. Dù tôi là phụ nữ, tôi hiểu sự khó khăn của phận làm dâu, nhưng tôi không thể bênh được. Thậm chí tôi còn thấy cô ấy có phần bất hiếu.
Những ngày sau đó, Lan không dám về nhà. Tùng giận lắm, anh nói: “Cứ coi như nó không có đi. Sau này bố có thế nào cũng coi như không có đứa con gái đó”. Tôi nghe anh nói, lòng cũng thấy chua xót. Tình anh em ruột thịt sao lại có thể trở nên tồi tệ như thế này? Nhưng tôi cũng chẳng biết nói gì. Mọi người lại tất bật lo cho bố. Các em dâu đều rất tốt, mỗi người một tay, người thì nấu ăn, người thì thay phiên nhau vào viện chăm sóc. Tất cả đều rất có trách nhiệm. Duy chỉ có Lan, người mà tôi luôn nghĩ là nhu nhược và bất hiếu.
Rồi một buổi tối, điện thoại tôi bỗng reo. Là Lan. Tôi ngập ngừng một lúc rồi cũng bắt máy. “Chị dâu ơi…”, giọng cô ấy nghẹn lại, đầy sự van lơn. “Em xin chị, chị nói giúp em với anh Tùng được không? Em thật sự không có khả năng. Anh Tùng giận em lắm, em sợ anh ấy không nhận em làm em gái nữa. Em biết em có lỗi, nhưng nhà chồng em…”. Giọng cô ấy lại nghẹn lại. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nhất có thể. “Lan à, chị hiểu em đang khó khăn. Nhưng em cũng phải hiểu cho các anh. Bố đang bệnh nặng, em cũng là con của bố, em cũng phải có trách nhiệm của mình chứ. Em đi cầu xin sự thương hại như thế này chỉ làm anh Tùng giận thêm thôi. Em phải tìm cách mà xoay sở. Ngày xưa em có đến hai tỷ cơ mà…”. Tôi cố ý nhấn mạnh vào con số hai tỷ, muốn khơi dậy trong cô ấy một chút tự trọng, một chút trách nhiệm.
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thở dài, như một tiếng thở dài của sự cam chịu. Cô ấy lại bắt đầu khóc nức nở, nói trong tiếng nấc: “Chị dâu ơi, hai tỷ ấy… không phải của em…”. Rồi đột nhiên, cô ấy im bặt, như thể đang có người ở bên cạnh. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy lắp bắp vài câu rồi vội vàng nói: “Em biết rồi chị ạ. Em xin lỗi đã làm phiền chị”, rồi dập máy. Tôi chết lặng. Câu nói “hai tỷ ấy… không phải của em…” cứ văng vẳng trong đầu tôi. Điều gì đã xảy ra? Lẽ nào, tôi đã hiểu lầm? Lẽ nào, đằng sau sự im lặng, sự nhu nhược mà tôi vẫn thấy, là một câu chuyện khác? Một nỗi đau khác? Lòng tôi bắt đầu dấy lên một sự băn khoăn khó tả.
Sự băn khoăn ấy cứ theo tôi suốt cả đêm. Tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi nhớ lại ánh mắt cúi gằm của cô ấy, nhớ lại dáng vẻ gầy guộc và giọng nói đầy tủi hờn. Cô ấy không phải là người ham tiền, ham vật chất. Từ nhỏ, cô ấy đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành. Tôi đã quá dễ dàng tin vào những gì mình thấy. Tôi đã quá dễ dàng phán xét cô ấy. Sáng hôm sau, tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Tôi không thể cứ sống mãi với sự nghi ngờ và cảm giác tội lỗi này.
Tôi tìm một cái cớ để đến nhà Lan chơi. Vừa bước vào cửa, tôi đã cảm nhận được một bầu không khí ngột ngạt. Nhà cửa lộn xộn, bừa bãi. Chồng Lan đang nằm dài trên ghế, gương mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng. Lan nhìn thấy tôi thì giật mình, vội vàng mời tôi vào nhà. Khi Lan đi pha trà, tôi hỏi chồng cô ấy về công việc. Anh ta thở dài, than vãn: “À, cũng bình thường chị ạ. Em thì cũng chỉ làm công ăn lương, Lan thì ở nhà buôn bán nhỏ, cũng không dư giả gì”. Tôi cố gắng hỏi thăm khéo léo về khoản nợ nần của họ. Lúc đầu anh ta còn giấu, nhưng sau đó, khi tôi nói rằng tôi muốn giúp đỡ, anh ta bắt đầu kể lể.
Anh ta kể rằng, ngày xưa anh ta mê cờ bạc, nợ nần chồng chất. Ngày Lan bán mảnh đất được 2 tỷ, anh ta đã ép buộc cô ấy phải đưa hết số tiền đó cho mình để trả nợ. Mẹ chồng cô ấy cũng biết chuyện nhưng lại đồng lõa. Cô ấy đã khóc lóc, đã van xin, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng, 2 tỷ đồng ấy, cô ấy chỉ được giữ lại vỏn vẹn 50 triệu đồng để làm vốn, còn lại đều bị nhà chồng lấy hết. Cô ấy đã phải sống một cuộc đời khổ sở, tủi nhục. Thậm chí 10 triệu đồng cô ấy mang về, đó cũng là số tiền cô ấy phải lén lút giấu giếm, từng đồng từng cắc. Nghe những lời anh ta kể, tôi thấy giận run người. Tôi nhìn Lan, thấy cô ấy đang cúi đầu, lặng lẽ, cố gắng che giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Thì ra, cô ấy không hề nhu nhược, không hề bất hiếu. Cô ấy là một người con gái mạnh mẽ, đã phải chiến đấu một mình trong một gia đình chồng độc đoán, không có tình người.
Tôi trở về nhà, lòng tôi nặng trĩu. Tôi đi thẳng vào phòng, nơi Tùng đang ngồi. Anh thấy tôi, hỏi: “Có chuyện gì sao em? Gương mặt em không được tốt”. Tôi không nói gì, chỉ kể lại toàn bộ câu chuyện mà tôi vừa nghe được. Từng câu, từng chữ, tôi kể lại chi tiết. Anh ban đầu không tin, nhưng khi tôi kể đến đoạn cô ấy đã phải giấu giếm từng đồng để có 10 triệu mang về, anh sững lại. Gương mặt anh bỗng trở nên trắng bệch. Anh tựa đầu vào tường, hai tay ôm mặt. “Anh… anh đã nói những lời nặng lời với nó. Anh đã nghĩ nó là người vô tâm, tham tiền…”. Giọng anh nghẹn lại, đầy sự hối hận.
Anh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. “Anh phải làm gì bây giờ? Anh phải xin lỗi nó như thế nào?”. Nước mắt anh bắt đầu lăn dài trên má. Tôi lặng lẽ bước đến, ôm anh từ phía sau. “Anh à, không sao đâu. Em ấy vẫn là em gái của anh mà. Vẫn còn kịp để sửa chữa mà”. Tôi nói với anh, chúng tôi sẽ lo phần tiền của Lan, không phải để bù đắp, mà là để cho cô ấy biết, dù thế nào đi chăng nữa, gia đình này vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. Chồng tôi gật đầu, trong mắt anh giờ đây không còn sự giận dữ, mà chỉ còn sự hối hận và tình yêu thương vô bờ bến.
Sáng hôm sau, tôi và chồng tôi cùng hai người em dâu đã đến nhà Lan. Chúng tôi không nói nhiều, chỉ im lặng, đưa cho cô ấy một phong bì. Lan nhận lấy, ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Tùng nói, giọng anh run run: “Lan, anh xin lỗi. Anh đã quá vội vàng, đã quá tàn nhẫn với em. Em đừng lo lắng gì cả, phần tiền của em, các anh chị sẽ cùng lo liệu. Em cứ sống thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì cả. Em vẫn mãi là em gái của các anh, các chị. Cả nhà mình vẫn là một gia đình”. Lan nghe xong, đôi mắt cô ấy bỗng ứa lệ, cô ấy ôm chầm lấy Tùng, khóc nức nở. Tiếng khóc của cô ấy không còn là tiếng khóc của sự tủi hờn, mà là tiếng khóc của sự hạnh phúc.
Từ ngày đó, không khí trong nhà lại trở nên ấm áp. Bố chồng tôi tuy bệnh nặng, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều. Các anh em, các chị em dâu đều đoàn kết, yêu thương nhau. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua khó khăn, không phải bằng tiền bạc, mà bằng sự hiểu biết và tình yêu thương chân thành. Tôi không còn thấy Lan là một cô gái nhu nhược nữa, mà thấy ở cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường. Và tôi, tôi đã trở thành một người chị dâu thực sự, không phải bằng sự cứng rắn, mà bằng sự mềm mỏng, bằng trái tim biết lắng nghe và thấu hiểu. Gia đình là nơi để ta trở về, để ta được yêu thương và được tha thứ.