Quán karaoke nằm nép mình bên con đường quốc lộ, nơi những người đàn ông lao động nghèo thường tụ tập sau giờ tan ca để giải sầu. Hôm đó, anh Tùng – thợ phụ hồ hơn 30 tuổi, chưa vợ – lần đầu bị mấy ông bạn rủ vào “tay vịn”. Anh ngượng ngùng, lóng ngóng như gà mắc tóc khi cô gái tên Nhung bước vào phòng, giọng trong veo cất lên một bài hát cũ.
Không giống những cô gái anh từng gặp, Nhung có đôi mắt buồn. Khi những người đàn ông khác cụng ly, đùa cợt, Tùng chỉ lặng lẽ nhìn cô. Tối đó, anh chẳng say rượu… mà say ánh mắt ấy.
Từ hôm ấy, cứ cuối tuần, anh lại tìm cớ ghé quán, ngồi đúng phòng đó, chỉ để được gặp Nhung. Họ nói chuyện nhiều hơn. Anh kể mình là phụ hồ, đang ráng dành dụm mua căn phòng trọ để sau này có mái ấm. Còn cô chỉ cười nhẹ, chẳng nói nhiều về bản thân — chỉ nói một câu mà anh nhớ mãi: “Em cũng ước có một mái nhà bình yên.”
Một ngày, khi anh ngập ngừng nói:
– Nếu em muốn… anh có thể chuộc em về, cưới em làm vợ thật sự.
Nhung nhìn anh rất lâu, nước mắt rưng rưng:
– Có người từng nói với em câu này… nhưng anh là người đầu tiên khiến em tin được.
Từ hôm đó, Tùng làm quần quật, gần như không nghỉ. Anh gom từng đồng công nhật, bớt ăn sáng, bớt hút thuốc. Sau 8 tháng, anh có đúng 200 triệu – số tiền mà Nhung bảo đủ để “chuộc hợp đồng” với quán. Anh ôm xấp tiền, lòng lâng lâng hạnh phúc như người sắp mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.
Ngày anh đến đón Nhung rời quán, cô cười thật tươi. Anh nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.
Đám cưới được lên lịch vào cuối tuần sau. Tùng thuê nhà, mượn bàn ghế, mua váy cưới… Mọi người trong xóm trọ đều biết, ai cũng chúc mừng. Anh Tùng – thằng phụ hồ quanh năm dãi nắng – cuối cùng cũng có cô vợ trẻ xinh đẹp.
Thế nhưng sáng hôm đám cưới, điện thoại anh đổ chuông liên tục, nhưng đầu dây bên kia im lặng. Anh chạy khắp nơi, gọi cho Nhung, gọi cả cho người trong quán karaoke… Không ai biết cô ở đâu. Cả chiếc vali nhỏ mà cô mang theo hôm rời quán cũng biến mất.
Giữa tiếng nhạc cưới vang lên, chú rể mặc vest cũ ngồi bệt ngoài sân, mặt trắng bệch. Mọi người xì xào. Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu:
– Cô ấy nói… muốn có mái nhà bình yên mà…
200 triệu dành dụm cả một đời. Một đám cưới không có cô dâu. Một giấc mơ tình yêu tan như bọt nước.
Tối hôm đó, Tùng ngồi một mình bên căn phòng trọ, nhìn chiếc váy cưới trắng treo trên tường. Anh cười như một kẻ say. Không phải say rượu… mà say vì lần đầu trong đời, anh tin vào một lời hứa.
Mấy tháng sau, người ta không còn thấy anh Tùng cười nữa. Căn phòng trọ ngày xưa chật kín tiếng cười chuẩn bị đám cưới giờ chỉ còn lặng ngắt. Anh vẫn đi làm đều, vẫn vác bao xi măng, gánh gạch như trước, nhưng ánh mắt đã trầm lại, già đi mấy tuổi.
Đám bạn rủ đi hát karaoke, anh lắc đầu. Từ sau hôm đó, anh chưa một lần bước chân vào chỗ cũ nữa.
Một chiều mưa, khi anh vừa tan ca về, có một cô gái ngồi nép bên hiên trọ. Mái tóc rối bù, áo khoác sờn bạc — là Nhung. Cô gầy rộc đi, ánh mắt chẳng còn lấp lánh như ngày xưa. Vừa thấy anh, cô bật khóc.
– Em xin lỗi… – cô nghẹn ngào – Người ta đưa em đi tỉnh khác… em không thoát được. Em tưởng em có thể đổi đời, nhưng rốt cuộc chỉ là một món hàng.
Tùng đứng im, mưa nặng hạt quất vào mặt lạnh buốt. Anh từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp lại, nhưng không phải thế này.
– 200 triệu đó… – anh nói khẽ – là cả đời dành dụm của anh. Anh không trách… nhưng anh không còn đủ lòng tin nữa.
Nhung cúi gằm mặt, đôi vai run lên. Cô không xin anh tha thứ, chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì xuống đất, trong đó là số tiền còn lại mà cô đã lén giữ lại khi trốn thoát.
– Em không còn gì… chỉ còn một chút này để trả anh. Anh đừng nhớ đến em nữa.
Cô bỏ đi, bóng dáng nhỏ thó khuất dần trong màn mưa.
Tùng đứng nhìn chiếc phong bì nằm lặng trên nền xi măng ướt. Anh không nhặt lên. Bởi anh hiểu, có những vết thương không phải vì tiền mà là vì niềm tin bị đánh cắp.
Hôm sau, anh xin theo đội công trình lên tỉnh xa làm việc. Anh bảo với mấy người bạn:
– Ở đây, anh không còn gì để chờ nữa.
Và thế là, người đàn ông phụ hồ năm nào gom góp từng đồng để cưới vợ… giờ học cách bắt đầu lại, một mình.