Nhà cô dâu đi 500km đưa con gái về nhà chồng nhưng đến nơi nhà trai đãi toàn cổ gà rồi còn nói m/ỉa “trên núi ăn mèn mén giờ có cổ gà ăn là quý rồi”

Cả đoàn nhà gái khăn gói ròng rã gần 500 cây số mới đưa được con gái về nhà chồng. Đường xa, nắng nóng, ai nấy đều mệt rã rời nhưng vẫn cố nở nụ cười, giữ thể diện cho con. Vậy mà khi bước vào sân, mâm cỗ cưới bày sẵn khiến cả đoàn lặng người: mỗi mâm chỉ có một đĩa cổ gà, xung quanh vơi trống như mâm cơm thường ngày.

Mẹ cô dâu thoáng đỏ bừng mặt, bà quay sang chồng, giọng run run:
– “Ông à… thế này là sao? Bao nhiêu khách khứa, họ hàng mình đi cùng…”

Chưa kịp dứt lời, bố chú rể đã bước ra, tay chắp sau lưng, giọng thản nhiên:
– “Nhà có gì thì đãi nấy. Trên núi các ông ăn toàn mèn mén, củ khoai. Nay có gà cho ăn là quý rồi. Cần gì bày biện nhiều, tốn kém vô ích!”

Không khí lặng đi. Mấy bác họ hàng bên nhà gái liếc nhìn nhau, có người còn gằn giọng:
– “Chúng tôi đi nửa ngày trời, nghĩ đến cái tình, cái nghĩa thông gia, nào ngờ… mâm cỗ như mâm cơm chó gặm dở!”

Cô dâu nghe thế mặt cắt không còn giọt máu. Cô nhìn chồng, mong anh lên tiếng đỡ lời, nhưng chú rể chỉ cúi gằm, im thin thít. Những tiếng xì xào bùng lên: người chê bai, người ngại ngùng, có bà bác bực quá đứng bật dậy định kéo cô dâu về ngay trong đêm.

Mẹ cô dâu bật khóc nức nở:
– “Con gái tôi đi lấy chồng chứ đâu phải đi xin ăn… Nếu đã coi thường nhau đến thế, thì chúng tôi còn ở lại làm gì?”

Tiếng khóc ấy như nhát dao cứa vào lòng cô dâu, cả họ nhà trai lặng im, chỉ còn ông bố chồng nhếch mép lạnh lùng.

Câu chuyện trở nên hỗn loạn, mâm cỗ chưa kịp dọn ra hết đã bị người hất đổ. Và ngay trong ngày cưới, người ta bắt đầu bàn tán: liệu cuộc hôn nhân này có thể đi đến cùng, khi lễ nghĩa đã bị chà đạp ngay từ phút đầu?

Mẹ cô dâu vừa khóc vừa kéo tay con gái:

– “Về thôi con, cưới xin gì cái kiểu này. Người ta không coi trọng mình thì ở lại cũng chỉ thêm nhục.”

Cô dâu run rẩy, nước mắt trào ra, mắt ngấn đỏ nhìn sang chồng. Nhưng anh chỉ đứng im, cúi mặt, không dám nói một câu nào để bảo vệ vợ. Đám bạn chú rể thì cười khẩy, còn vài người bên nhà trai lảng tránh, không dám can.

Ông bố chú rể hất hàm, giọng đầy thách thức:
– “Về thì về! Nhà tôi đâu có thiếu gái, cưới được người này thì cưới được người khác. Cần gì phải rước cái kiểu thông gia coi trọng mâm cao cỗ đầy.”

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly. Bà con bên nhà gái đồng loạt đứng dậy, không ai nán lại thêm một phút. Tiếng dép, tiếng va chạm loảng xoảng vang lên dồn dập.

Mẹ cô dâu vừa dắt tay con ra cổng vừa nghẹn ngào:
– “Con ơi, thôi thì về. Chẳng có hạnh phúc nào xây trên sự coi thường và nhục nhã cả.”

Chiếc xe khách chở nhà gái lại ì ạch lăn bánh trên quãng đường 500 cây số về núi. Cô dâu ngồi ở ghế cuối, ôm mặt khóc suốt dọc đường, váy cưới trắng tinh giờ dính đầy bụi đất và nước mắt.

Còn ở nhà trai, đám cưới chưa kịp bắt đầu đã thành trò cười cho cả làng. Người ta xì xào:
– “Cưới vợ mà bày mỗi cổ gà, còn dám lớn giọng khinh thường thông gia, để cô dâu bỏ về… rồi cả đời mang tiếng nhục.”

Đêm ấy, chú rể uống rượu say mèm, lảo đảo ngồi ngoài sân, miệng lẩm bẩm:
– “Mất vợ… mất tất cả… mà không dám mở miệng cãi lại bố…”

Và thế là, một đám cưới chưa kịp thành hình đã vỡ tan ngay trong ngày rước dâu.