Sau nửa năm mới ghé qua thăm miếng đất thì đã thấy nhà ai đó xây căn nhà 2 tầng rồi đang sinh sống ở đấy, tôi ch;ế;t l;;ặng gõ cửa thì họ nói “nhà tôi lỡ làm rồi giờ có bán không”

Hôm ấy, cả nhà tôi háo hức rủ nhau chạy xe gần 50km để ghé thăm miếng đất vừa mua cách đây nửa năm. Trong đầu tôi hình dung cảnh mảnh đất trống, cỏ mọc xanh rì, để rồi sẽ dần dựng lên một căn nhà nhỏ cho gia đình nghỉ ngơi cuối tuần.

Nhưng khi xe vừa rẽ vào con đường quen thuộc, tôi chết lặng. Trên đúng mảnh đất có tên mình trong sổ đỏ, một căn nhà 2 tầng kiên cố đã mọc lên sừng sững. Cửa sổ mở, khói bếp bay ra, tiếng trẻ con cười đùa vang cả góc xóm.

Tôi run rẩy bước xuống, tim đập liên hồi. Không thể tin nổi. Tôi còn nhớ như in từng cột mốc giới, từng mét đất mà mình đã đi đo hôm ký hợp đồng. Không thể nào nhầm lẫn được.

Tôi gõ cửa. Một người đàn ông trung niên bước ra, ăn mặc xuề xòa nhưng ánh mắt đầy thách thức. Tôi cố giữ bình tĩnh hỏi:

— “Anh… anh xây nhà trên đất của tôi từ khi nào? Đây là đất nhà tôi đã mua, có đầy đủ giấy tờ pháp lý.”

Người đàn ông thản nhiên như chẳng có chuyện gì:
— “À… nhà tôi lỡ làm rồi. Thôi thì… giờ bán luôn đất cho nhà tôi đi, coi như xong chuyện.”

Tai tôi ù đi. Lỡ làm ư? Một căn nhà 2 tầng xây trong nửa năm, đâu phải cái chòi tạm. Cả gia đình họ đang sinh hoạt như thể đây vốn là đất tổ tiên truyền lại.

Tôi gằn giọng:
— “Anh có biết anh đang chiếm đoạt trắng trợn không? Đây là đất của tôi, có giấy đỏ đứng tên. Anh xây trái phép, anh sai rồi.”

Người đàn ông nhếch mép, mắt ánh lên vẻ khiêu khích:
— “Sai hay đúng thì nhà đã đứng đây rồi. Giờ kiện tụng thì cũng kéo dài vài năm, anh chị có dám không? Mà đến lúc đó, tiền mất, thời gian mất, cũng chẳng được gì. Tốt nhất bán lại cho chúng tôi, coi như thuận cả đôi bên.”

Tôi nắm chặt bàn tay, móng bấm sâu vào da thịt, lòng vừa phẫn nộ vừa hoang mang. Bố mẹ tôi đứng sau lưng, mặt tái mét, không nói nên lời.

Trước mắt tôi, căn nhà lạ lẫm kia như đang nuốt chửng công sức mồ hôi nước mắt của cả gia đình.

Tôi biết, trận chiến này không chỉ đơn giản là đòi lại đất… mà còn là cuộc đối đầu gay gắt, nơi sự thật, pháp luật và cả lòng tham sẽ bị xới tung.

Tôi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, cơn giận sôi sục trong lồng ngực. Nhưng ngay lúc ấy, tôi kìm lại được. Nếu chỉ cãi vã ở đây, tôi sẽ rơi đúng vào cái bẫy mà họ muốn: kéo dài, dây dưa, biến chuyện rõ ràng thành mập mờ.

Tôi quay sang bố:
— “Mình về, mang hết giấy tờ ra xã. Con sẽ nhờ luật sư.”

Người đàn ông kia cười khẩy, gọi với theo:
— “Đi đâu cũng vậy thôi! Tôi có người quen ở xã này, liệu mà tính.”

Câu nói đó càng khiến lòng tôi lạnh buốt. Rõ ràng, đây không phải “lỡ làm” mà là một kế hoạch được chuẩn bị sẵn, thậm chí có bàn tay nào đó chống lưng.

Ngay hôm sau, tôi cùng bố ôm xấp giấy tờ lên ủy ban xã. Vừa nghe tôi trình bày, vị cán bộ địa chính bỗng im lặng, gương mặt biến sắc. Ông ta hắng giọng:
— “Ừm… việc này phức tạp lắm, gia đình cứ từ từ… để chúng tôi kiểm tra lại hồ sơ.”

Tôi bàng hoàng. “Từ từ” ư? Đất bị chiếm trắng trợn, nhà đã xây sừng sững, mà lại bảo từ từ?

Tôi nghiến răng, quyết định đi thẳng lên huyện. Ở đó, sau khi kiểm tra, cán bộ xác nhận miếng đất đúng là thuộc về gia đình tôi, sổ đỏ vẫn nguyên vẹn, chưa hề chuyển nhượng. Người kia xây nhà là hoàn toàn trái phép.

Lúc này, cán bộ huyện xuống tận nơi lập biên bản. Gia đình kia vẫn trơ tráo, đứng chắn trước cổng, người đàn ông lớn tiếng:
— “Các ông có dám cưỡng chế không? Tôi ở đây nửa năm rồi, nhà cửa, tài sản bao nhiêu, đập đi thì ai đền?”

Cán bộ lạnh lùng đáp:
— “Anh xây trái phép trên đất của người khác thì anh phải chịu. Nếu không tự tháo dỡ, chúng tôi sẽ cưỡng chế theo pháp luật.”

Khu xóm kéo nhau ra xem, xì xào bàn tán. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông kia thoáng qua vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn cố gân cổ cãi.

Còn tôi, tay run lên vì vừa tức giận vừa đau xót. Miếng đất mơ ước của gia đình tôi đã biến thành chiến trường. Tôi biết, trận chiến này chưa kết thúc.