Đêm t/ân hô/n, nhìn thấy ch///ỗ đ///ó của chồng, tôi ru//n rẩ//y biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô o//sin ngh//èo như tôi…

Tôi tên Lan, hai mươi sáu tuổi, xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở vùng quê miền Trung đầy nắng gió. Cha mất sớm, mẹ đau yếu, tôi phải bỏ học từ lớp 10 để đi làm thuê. Bao năm bươn chải, cuối cùng tôi xin được chân osin trong nhà một gia đình giàu có bậc nhất thành phố – nhà họ Trần.

Chồng tôi – Trần Minh – là con trai duy nhất trong gia đình ấy. Anh đẹp trai, học thức, điềm đạm, nhưng có một khoảng cách vô hình với tất cả mọi người. Tôi làm việc ở đó gần ba năm, quen cảnh lặng lẽ cúi đầu, chưa từng dám nghĩ mình có thể bước vào thế giới của họ. Ấy vậy mà một ngày, bà chủ bất ngờ gọi tôi lên phòng khách, đặt trước mặt tôi tờ giấy đăng ký kết hôn cùng lời hứa hẹn:
“Lan, nếu con đồng ý cưới Minh, biệt thự ven hồ kia sẽ đứng tên con. Đó là quà cưới từ gia đình.”

Tôi sững sờ. Một osin như tôi, lấy gì mà so bì với con trai cưng của họ? Tôi nghĩ họ đùa, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của bà, tôi hiểu chuyện này có thật. Tôi không rõ vì sao họ chọn tôi, chỉ biết mẹ đang bệnh nặng, tiền thuốc mỗi tháng là gánh nặng khôn xiết. Lý trí bảo tôi nên từ chối, nhưng trái tim yếu mềm đã gật đầu.

Ngày cưới diễn ra long trọng, xa hoa ngoài sức tưởng tượng. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, ngồi cạnh Minh mà vẫn ngỡ mình đang mơ. Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại lạnh lùng, xa cách, như thể trong lòng chứa một bí mật nào đó mà tôi chưa chạm tới.

Đêm tân hôn, tôi hồi hộp bước vào căn phòng trải đầy hoa hồng. Minh ngồi đó, khoác áo sơ mi trắng, gương mặt đẹp như tượng, nhưng ánh mắt buồn lặng. Khi anh khẽ bước đến gần, tôi nhận ra toàn thân mình run rẩy. Chỉ đến khoảnh khắc ấy, sự thật phũ phàng mới hé lộ.

Minh không giống những người đàn ông bình thường khác. Tôi nhận ra anh mang trong mình một khiếm khuyết bẩm sinh – điều khiến anh không thể thực hiện trọn vẹn vai trò của một người chồng. Khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ. Tất cả đã sáng tỏ: lý do họ tặng tôi biệt thự, lý do một cô osin nghèo lại được bước chân vào hào môn, không phải vì tôi đặc biệt, mà vì… họ cần một người vợ “danh nghĩa” cho Minh.

Nước mắt tôi trào ra, không biết vì tủi thân hay thương hại. Minh lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi, giọng trầm thấp:
“Anh xin lỗi, Lan. Em không đáng phải chịu điều này. Anh biết em đã hy sinh quá nhiều, nhưng mẹ anh… bà cần anh có một gia đình, cần có một người vợ bên cạnh anh để bà an lòng. Anh không thể làm trái.”

Trong ánh đèn vàng, tôi thấy đôi mắt anh ướt nhòe. Hóa ra người đàn ông lạnh lùng ấy cũng mang nỗi đau sâu kín. Anh chẳng khác gì tôi – đều là nạn nhân của số phận.

Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi lạ lùng. Không có những ngọt ngào đôi lứa, chỉ có sự tôn trọng và chia sẻ. Minh đối xử với tôi rất tử tế: mỗi sáng đều hỏi han, mỗi chiều đưa tôi đi dạo ven hồ, mỗi tối cùng nhau ăn cơm. Anh không hề coi tôi như một osin ngày trước, mà như một người bạn đồng hành. Chính điều đó khiến tôi càng khó xử: trái tim tôi rung động, nhưng lý trí nhắc nhở rằng chúng tôi chẳng bao giờ có được một cuộc hôn nhân trọn vẹn.

Một lần, tôi lén nghe bà chủ tâm sự với bác sĩ riêng: bà bị bệnh tim, không còn sống được bao lâu. Bà sợ nếu bà mất đi, Minh sẽ cô độc mãi. Bà chọn tôi vì thấy tôi hiền lành, chịu khó, và quan trọng nhất: tôi không tham vọng. Bà tin tôi sẽ ở lại bên Minh, không bỏ rơi anh vì khiếm khuyết ấy.

Biết được sự thật, lòng tôi rối bời. Tôi từng nghĩ mình chỉ là “vật thế thân” đổi lấy biệt thự, nhưng hóa ra, tôi được chọn bởi tình thương và niềm tin. Từ hôm đó, tôi quyết định: dù cuộc hôn nhân này có ra sao, tôi sẽ không rời bỏ Minh.

Một đêm mưa, Minh bất ngờ lên cơn đau dữ dội. Tôi hoảng loạn đưa anh vào bệnh viện. Trong cơn mê man, anh nắm chặt tay tôi thì thào:
“Nếu một ngày em thấy mệt mỏi, hãy rời đi. Biệt thự đó coi như bù đắp. Anh không muốn em khổ vì anh…”

Tôi òa khóc. Từ lúc nào, người đàn ông này đã chiếm trọn trái tim tôi? Tôi siết tay anh, thì thầm:
“Dù thế nào em cũng không đi. Anh là chồng em, là gia đình của em.”

Sau cơn nguy kịch, Minh tỉnh lại. Nhìn thấy tôi vẫn ở đó, mắt anh ngấn lệ, nhưng ánh nhìn đầy ấm áp. Chúng tôi chẳng cần một cuộc hôn nhân hoàn hảo theo định nghĩa thông thường. Điều chúng tôi có – là sự thấu hiểu, sẻ chia và một tình yêu lặng lẽ mà bền bỉ.

Biệt thự 20 tỷ kia giờ đây không còn là “phần thưởng”, mà là mái ấm thật sự. Tôi trồng hoa trước hiên, Minh vẽ tranh trong phòng khách. Đêm đêm, chúng tôi cùng ngồi bên nhau nghe tiếng mưa, kể cho nhau nghe những ước mơ giản dị.

Có lẽ, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, mà là tìm thấy một người dù khuyết thiếu vẫn chọn yêu thương, vẫn chọn ở lại. Và tôi đã tìm thấy hạnh phúc ấy – ngay trong đêm tân hôn run rẩy năm nào.