Mười năm hôn nhân, tôi ngỡ mình đã có một gia đình yên ấm. Tôi hy sinh sự nghiệp, ở nhà chăm con, quán xuyến mọi thứ. Chồng tôi – Tuấn – leo lên chức giám đốc, ai cũng khen “có hậu phương vững chắc”. Nhưng “hậu phương” ấy chẳng được bao nhiêu ngày bình yên.
Một ngày, tôi nhận ra tin nhắn ngọt ngào trong điện thoại anh, những cuộc hẹn nửa đêm, và cuối cùng là gương mặt trơ trẽn của “cô trợ lý đặc biệt”. Cãi nhau? Có. Năn nỉ? Có. Nhưng rồi Tuấn lạnh lùng:
– Tôi muốn ly hôn. Cô sống quá nhạt.
Tôi im lặng ký đơn. Ký không phải vì cam chịu, mà vì biết cuộc hôn nhân này đã chết từ lâu.
Ngày ra tòa, anh ta tay trong tay với tiểu tam, lấp lánh trên tay cô ta chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt ngô, nghe đâu trị giá ba tỷ. Anh ta hả hê:
– Tôi tìm được tình yêu thật sự rồi.
Gia đình chồng cũng không buồn giấu. Họ coi tôi như cục nợ vừa trút được. Tối đó, họ tổ chức tiệc lớn, nâng ly chúc tụng “tự do mới”, cười ầm ỹ, chụp ảnh đăng Facebook.
Còn tôi? Tôi cũng nâng ly, nhưng ở một quán nhỏ, chỉ có mấy người bạn thân. Ly của tôi đầy nước mắt nhưng cũng đầy quyết tâm.
Khi cả nhà chồng kéo nhau về, tưởng sẽ tiếp tục hạnh phúc trong căn biệt thự tôi từng vun vén, họ chết lặng.
Ngôi nhà… trống trơn.
Từng món nội thất, từng chiếc tivi, tủ lạnh, tranh treo tường, thậm chí cả rèm cửa – biến mất. Trên bàn chỉ còn xếp ngay ngắn một tập giấy: toàn bộ hóa đơn mua sắm, giấy tờ nhà đất, cùng bản liệt kê chi tiết: “Người thanh toán: Nguyễn Thảo – vợ hợp pháp suốt 10 năm qua.”
Bên dưới, tôi viết thêm dòng cuối:
“Các người có thể mừng vì mất tôi. Nhưng nhớ cho rõ: thứ các người đang hưởng, đều từ mồ hôi và tuổi trẻ của tôi. Tôi đi, tôi mang theo tất cả. Chúc anh và ‘tình yêu thật sự’ sống vui trong ngôi nhà trống rỗng này.”
Cả nhà choáng váng. Tiểu tam hét ầm:
– Cái gì cũng là của chị ta sao?
Tuấn tức đến run người, nhưng cầm từng hóa đơn lên, chẳng cãi được câu nào. Bởi đúng là tất cả tài sản đều đứng tên tôi. Anh ta nghĩ tôi chỉ biết nấu ăn, dọn dẹp, đâu ngờ tôi âm thầm giữ giấy tờ, đứng tên từ ngày đầu tiên.
Hàng xóm kéo đến xem, chỉ trỏ, bàn tán. Họ vốn ngưỡng mộ “gia đình hạnh phúc” này, giờ thấy cảnh ấy thì ai cũng thở dài:
– Ác giả ác báo.
Tôi dắt con về căn hộ nhỏ tôi đã chuẩn bị từ trước. Con ôm tôi, lí nhí:
– Mẹ ơi, từ nay mình sống với nhau thôi nhé.
Tôi gật đầu, lòng nhẹ nhõm. Ngoài kia, có lẽ Tuấn đang gào lên trong căn biệt thự rỗng tuếch, còn tôi, lần đầu sau mười năm, thấy mình thật sự giàu có: giàu tự do, giàu lòng tự trọng.
Câu chuyện ấy lan khắp Facebook chỉ sau một đêm. Người ta chia sẻ rần rần: “Ly hôn chưa chắc là thất bại, có khi lại là khởi đầu để đứng dậy hiên ngang.”
Và tôi biết, mình đã kết thúc cuộc hôn nhân bằng một dấu chấm hết thật gọn gàng: Họ ăn tiệc mừng tự do, còn tôi mang theo tất cả để bắt đầu cuộc sống mới.