Tôi đang phơi đồ ngoài hiên thì con trai tôi – thằng bé 5 tuổi tên Tí – bất ngờ hỏi một câu khiến cả khu trọ im phăng phắc: – Mẹ ơi, cô kia là vợ hai của bố hả?

Tôi đang phơi đồ ngoài hiên thì con trai tôi – thằng bé 5 tuổi tên Tí – bất ngờ hỏi một câu khiến cả khu trọ im phăng phắc.

– Mẹ ơi, cô kia là vợ hai của bố hả?

Âm lượng nó không hề nhỏ. Thậm chí còn vang đủ để mấy bà hàng xóm chuyên soi mói đứng hình.

Tôi chết lặng. Chiếc áo phông trên tay rơi xuống đất lúc nào chẳng hay.

– Cái… cái gì cơ? – Tôi lắp bắp hỏi lại.

Tí chĩa ngón tay bé xíu sang đầu ngõ. Một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía chúng tôi, dáng mảnh mai, tóc buộc thấp, mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị. Cô ấy cúi xuống nhìn gì đó trong túi, trông như đang tìm địa chỉ.

Mấy bà hàng xóm bắt đầu xì xào:

– Coi chừng chồng nó bồ bịch thiệt á nghen.
– Bữa trước tui thấy chồng nó đi với ai nè… giống giống vậy á.
– Trời đất… đàn ông giờ tin ai được…

Tôi đỏ mặt tim đập liên hồi.

– Tí, ai nói với con vậy? – Tôi hỏi, giọng gần như run.

Thằng bé tỉnh rụi:

– Chính cô đó nói với con! Hôm qua cô đứng trước cổng trường con, hỏi bố con có phải là chú Hùng không. Con nói phải. Cô cười, bảo: “Vậy cô là vợ hai của bố con nè.”

Tôi suýt nghẹt thở.

Hùng – chồng tôi – chưa bao giờ tỏ ra có biểu hiện lạ. Anh hiền, ít nói, đi làm công trình cả ngày. Nhưng chính cái điềm đạm đó đôi khi làm tôi sợ – biết đâu anh giấu gì mình mà không nói?

Tôi nuốt nước bọt, quăng cái rổ xuống đất và dắt tay con:

– Đi, con dẫn mẹ ra đó.

Con trai lon ton chạy trước. Tôi theo sau, chân mềm nhũn nhưng không dừng lại được. Không khí trong ngõ đặc quánh lại – vừa tò mò, vừa ẩn nhẫn.

Tí chạy đến trước mặt người phụ nữ.

– Cô ơi! Cô vợ hai! Đây là mẹ con!

Tôi xấu hổ muốn độn thổ.

Người phụ nữ quay lại.

Và đúng khoảnh khắc ấy…

Tôi chết đứng.

– Minh…?

Cô ấy cũng tròn mắt nhìn tôi như thể vừa thấy người từ quá khứ bước ra.

– Linh…

Tôi không thể tin nổi. Người mà con gọi là “vợ hai của bố” không phải ai xa lạ. Mà là Minh – người yêu cũ của tôi, người tôi từng nghĩ sẽ cưới mình… cho đến khi anh ấy rời đi không một lời từ biệt.

1. Người từng bước qua đời nhau
Tôi và Minh quen nhau thời đại học. Anh lớn hơn tôi ba tuổi, từng trải hơn, khiêm tốn, và đặc biệt là rất kiên nhẫn. Ba năm yêu nhau không ồn ào, không rùm beng, chỉ có vài lần giận hờn nho nhỏ. Chúng tôi đã từng tính chuyện cưới xin.

Nhưng rồi một ngày…

Minh biến mất.

Không tin nhắn, không cuộc gọi, không lời giải thích.

Số điện thoại không liên lạc được.

Phòng trọ đã trả.

Không ai biết anh đi đâu.

Tôi đau đến mức nằm im trên giường hai ngày không ăn nổi cơm. Nhưng cuộc đời đâu chờ ai. Tôi phải tiếp tục. Và rồi tôi gặp Hùng – chồng tôi bây giờ. Anh giản dị, chân chất, không biết nói những lời hoa mỹ nhưng luôn làm tôi cảm thấy bình yên.

Tôi chọn anh.

Tôi chọn tương lai thay vì mơ mộng.

Và tôi tưởng quá khứ đã nằm lại phía sau.

Nhưng hôm nay, nó đứng ngay giữa ngõ, bằng xương bằng thịt.

2. Cuộc gặp không tưởng
Minh nhìn tôi, đôi mắt anh vẫn dịu dàng như ngày nào, nhưng trong đó có gì đó nghèn nghẹn.

– Lâu quá rồi… – Minh cất tiếng.

Tôi siết chặt tay con trai, cố giữ giọng bình thường:

– Anh nói vợ hai là sao? Tự nhiên lại nói với con nít như vậy?

Minh cúi đầu thở dài:

– Anh… xin lỗi. Anh không hề biết nó là con em. Anh chỉ trêu cho vui. Anh không nghĩ thằng bé lại về hỏi mẹ.

– Anh tưởng trêu như vậy là vui hả? – Tôi nghiêm giọng. – Hàng xóm buôn chuyện đến nổ đầu.

Minh nhìn tôi, ánh mắt khẩn khoản:

– Cho anh giải thích được không?

Tôi định từ chối. Nhưng Tí đã bám lấy tay Minh từ lúc nào.

– Cô ơi, hôm qua cô có hứa mua kem cho con đó!

Cái thằng… đúng là chỉ biết ăn.

Tôi thở hắt. Cũng tốt, làm rõ rồi dứt điểm.

Chúng tôi tìm một quán nước nhỏ ngay đầu ngõ.

Minh ngồi đối diện tôi, dáng anh có vẻ khắc khổ hơn trước. Da ngăm đi, gầy hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn y như cũ – dịu dàng và có chút ngậm ngùi.

– Em khỏe không? – Minh bắt đầu.

– Ừ. – Tôi đáp gọn. – Anh đi đâu suốt mấy năm vậy?

Minh nhìn ly nước, giọng chậm rãi:

– Anh… bị bệnh. Nặng lắm. Lúc đó bác sĩ nói cơ hội sống không nhiều. Anh sợ làm em khổ, sợ em hy vọng rồi thất vọng. Anh cũng không còn mặt mũi nào gặp em nên… anh bỏ đi.

Tim tôi hụt một nhịp.

– Bệnh gì? – Tôi hỏi, giọng nhỏ lại.

– Ung thư hạch. – Minh nói nhẹ như gió thoảng. – Anh điều trị mất ba năm. Tưởng không qua khỏi, nhưng cuối cùng lại hồi phục. Khi khỏe lại, anh có tìm em. Nhưng lúc đó… em đã có gia đình.

Tôi nhìn xuống bàn. Cảm giác trong lòng rất lạ – không hẳn đau, không hẳn giận, mà giống như một nỗi buồn đã ngủ yên nhiều năm bỗng bị đánh thức.

– Anh quay lại tìm em làm gì?

– Để cảm ơn vì em đã từng là thanh xuân của anh. – Minh cười buồn. – Anh chỉ muốn xem em hạnh phúc là đủ.

Tôi im lặng.

– Hôm qua anh đi ngang trường, thấy thằng bé dễ thương nên hỏi chuyện… – Minh nói. – Khi biết tên nó là Tí… anh linh cảm. Không ngờ là thật.

Tôi lấy hơi thật sâu.

– Chuyện đã qua rồi, Minh. Em biết ơn vì anh từng yêu em. Nhưng bây giờ em có gia đình. Anh đừng xuất hiện đột ngột thế này nữa.

Minh gật đầu:

– Anh hiểu. Anh không có ý chen vào đời em đâu. Anh chỉ muốn gửi lại cuốn album hồi xưa hai đứa chụp. Giữ hay vứt tùy em. – Anh lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, bọc cẩn thận. – Và… xin lỗi vì đã biến mất. Anh nợ em lời đó nhiều năm rồi.

Tôi cầm lấy, lòng nặng trĩu.

Tí từ ghế bên cạnh ngước lên hỏi:

– Cô ơi, vậy cô không phải vợ hai của bố con hả?

Minh bật cười, còn tôi chỉ biết lắc đầu.

– Không đâu con. – Tôi nói. – Cô chỉ là… bạn cũ của mẹ thôi.

Minh nhìn tôi thật lâu, như muốn nói gì đó nhưng rồi kìm lại.

– Chúc em hạnh phúc, Linh. – Anh đứng dậy. – Tạm biệt.

Anh quay đi.

Tôi tưởng đó là lần cuối.

Nhưng không phải.

3. Bí mật của Tí
Tối đó, Tí cứ nằm trằn trọc mãi. Tôi tưởng nó sợ bị hỏi chuyện “vợ hai”, nên dỗ:

– Con trai, ở trường có ai nói gì không?

– Không mẹ. – Nó lí nhí. – Nhưng… con có chuyện này.

– Chuyện gì?

Tí ngập ngừng:

– Hôm qua cô đó bảo… cô biết con từ lâu rồi.

Tôi giật mình.

– Sao cơ?

Thằng bé suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Cô nói: “Con giống y hệt hồi nhỏ của người mà cô từng thương. Nhìn con là biết ngay.” Mẹ, cô nói ai vậy?

Tôi lạnh sống lưng.

Từng câu của Tí như đâm thẳng vào ngực tôi. Minh nhìn Tí… thấy hình bóng tôi thời bé?

Không. Không thể nào.

Nhưng rồi tôi nhớ lại:
Khi xưa, Minh rất thích trẻ con. Anh từng bảo: “Mai mốt tụi mình có con, anh muốn nó giống em.”

Chẳng lẽ…

Anh nhìn Tí không phải vì nhận ra bố nó.

Mà vì nhận ra… tôi trong nó.

4. Cơn ghen bùng nổ
Chồng tôi – Hùng – từ công trình về muộn. Anh bước vào nhà, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tôi vẫn còn ngồi thất thần.

– Em sao thế?

Tôi kể lại mọi chuyện. Không né tránh. Không che giấu.

Hùng nghe xong lặng thinh, bàn tay nắm lại.

– Thằng đó muốn gì? – Anh hỏi, giọng nén xuống.

– Không. Anh ấy chỉ giải thích… rồi đi.

– Nhưng sao nó nói với con mình vậy? Sao đứng trước trường chờ con mình? – Hùng bắt đầu nóng.

Tôi đặt tay lên vai anh:

– Minh không biết Tí là con em. Chỉ vô tình thôi.

Hùng nhìn tôi rất lâu, như đang cố giữ bản thân không phát cáu.

– Anh không cấm em có quá khứ. Nhưng anh sợ… sợ em dao động. Hôm nay anh ấy đến, lỡ mai anh ấy lại tìm em?

Tôi siết tay anh:

– Em đã chọn anh. Bao năm rồi chưa bao giờ em hối hận. Đừng nghi ngờ em.

Hùng nhìn xuống, đôi mắt dịu lại:

– Anh chỉ yêu em quá nên… sợ mất thôi.

Tôi ôm lấy anh.

Và chính khoảnh khắc đó, tôi biết mình không còn vướng bận quá khứ nữa.

5. Tin nhắn cuối cùng
Ba ngày sau, Minh gửi tôi một tin nhắn duy nhất.

“Anh sẽ rời thành phố. Cảm ơn em vì đã nghe anh nói. Chúc em, chồng em và Tí bình an.
Thật lòng… thấy em hạnh phúc là đủ để anh đi tiếp rồi.”

Tôi đọc tin nhắn, lòng nhẹ tênh.

Tôi đã từng nghĩ gặp lại người yêu cũ là nỗi ám ảnh. Nhưng hóa ra, nó lại giúp tôi hiểu mình hơn, trân trọng hiện tại hơn.

Và quan trọng nhất…

Nó dạy tôi rằng có những người xuất hiện trong đời không phải để ở lại, mà để nhắc ta phải sống tử tế với lựa chọn của mình.

6. Một ngày bình yên
Tí ôm chân tôi, ngẩng mặt hỏi:

– Mẹ ơi, vậy cô đó là gì của mình?

Tôi mỉm cười:

– Là một người tốt, con à. Người từng thương mẹ con. Nhưng bây giờ cô đi rồi.
– Sao cô đi? – Tí ngơ ngác.

– Vì cô muốn mẹ hạnh phúc.

Thằng bé gật gù như hiểu, dù chắc chắn… chẳng hiểu gì.

Tôi vuốt tóc con.

Gió chiều thổi nhẹ. Con ngõ nhỏ vẫn ồn ào. Hàng xóm lại tám chuyện linh tinh. Nhưng trong lòng tôi lúc này… chỉ có sự bình yên.

Minh xuất hiện như cơn gió lạ, làm xáo trộn vài ngày rồi đi.

Nhưng chính sự xuất hiện đó khiến tôi càng trân trọng gia đình mình.

Tôi nắm tay Tí.

Hùng đi từ xa lại, mỉm cười với hai mẹ con.

Và tôi biết…

Tôi đã đi đúng con đường của mình.