Bà mẹ chồng khinh nhà gái nghèo, vừa bước đến cổng đã chê bẩn thỉu — ai ngờ chỉ 5 phút sau phải ‘méo mặt’ xin lỗi giữa ngõ!

Chương 1: Cơn Mưa Rào Đầu Ngõ

Trời vừa dứt cơn mưa rào bất chợt của buổi chiều cuối hạ. Con đường đất dẫn vào nhà tôi vẫn còn lầy nhầy, những vũng nước đục ngầu soi bóng mây xám xịt, ngập quá mắt cá chân. Không khí trong lành, mang theo mùi của đất ẩm, của lá cây và hương hoa cau thoang thoảng từ góc vườn của ba. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra con ngõ nhỏ thân thương, nơi đã ghi dấu bao kỷ niệm ấu thơ, lòng vừa hồi hộp, vừa xen lẫn một chút lo âu không tên.

Hôm nay là một ngày trọng đại. Sau hơn hai năm yêu nhau, cuối cùng tôi và Khoa cũng thuyết phục được hai bên gia đình gặp mặt để bàn chuyện trăm năm. Tôi là My, năm nay hai mươi bảy tuổi. Khoa, chồng sắp cưới của tôi, là một chàng trai thành phố hiền lành, tài giỏi. Chúng tôi gặp nhau trong một dự án hợp tác giữa hai công ty. Anh là kiến trúc sư tài năng, còn tôi phụ trách mảng pháp lý. Tình yêu của chúng tôi nảy nở từ sự đồng điệu trong công việc và sự trân trọng dành cho nhau.

Khoa đã nhiều lần kể về mẹ anh, bà Phương. Theo lời anh, bà là một người phụ nữ giỏi giang, tháo vát, một mình gầy dựng nên công ty bất động sản có tiếng sau khi ba anh mất sớm. Nhưng qua giọng điệu ngập ngừng của anh, tôi cũng cảm nhận được bà là người có phần kiêu kỳ và đặt nặng vấn đề “môn đăng hộ đối”. Anh luôn trấn an tôi: “Mẹ chỉ lo cho anh thôi, em đừng lo. Khi gặp em, mẹ sẽ hiểu và thương em ngay.” Tôi đã tin vào lời anh, tin vào tình yêu của chúng tôi đủ lớn để vượt qua mọi rào cản.

Ba mẹ tôi hôm nay cũng dậy từ sớm. Mẹ lúi húi dưới bếp chuẩn bị trà bánh, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. Ba thì điềm đạm hơn, ông ra vườn hái mấy bông hoa cau trắng muốt vào cắm trong bình gốm, rồi ngồi bên bộ bàn ghế gỗ lim cũ kỹ, lặng lẽ pha trà. Ngôi nhà cấp bốn của chúng tôi tuy không sang trọng, nhưng ấm cúng và chứa đầy tình thương. Mọi thứ, từ bộ ấm chén men rạn của ba đến chiếc khăn trải bàn mẹ tự tay thêu, đều toát lên vẻ bình dị, chân thành.

“Con đừng lo quá,” ba tôi lên tiếng, ánh mắt hiền từ nhìn tôi qua làn khói trà nghi ngút. “Cứ là chính con thôi. Người có lòng sẽ nhìn ra giá trị của con.”

Tôi mỉm cười, lòng ấm lại. Ba tôi là vậy, cả đời ông sống lặng lẽ, ít nói, nhưng mỗi lời ông thốt ra đều như một điểm tựa vững chắc cho tôi. Ông từng là một kỹ sư nông nghiệp, sau khi về hưu thì dành trọn thời gian chăm sóc mảnh vườn và quản lý mấy khu đất ông bà để lại. Đối với người ngoài, gia đình tôi chỉ là một gia đình nông thôn bình thường. Nhưng họ không biết rằng, sự “bình thường” ấy được xây dựng trên nền tảng của tri thức và sự tự trọng.

Đúng lúc đó, từ đầu ngõ, tiếng động cơ xe hơi gầm gừ vang lên, cắt đứt sự yên tĩnh của xóm nhỏ. Một chiếc ô tô Mercedes màu đen bóng loáng, lấm lem bùn đất, đang khó khăn tìm cách tiến vào. Tim tôi đập thót lên một nhịp. Họ đã đến.

Tôi vội vã chạy ra, tay cầm sẵn chiếc ô lớn. Nhưng tôi chưa kịp bước ra khỏi cổng, cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi sững người.


Chương 2: Lời Sỉ Nhục Cay Đắng

Chiếc xe sang trọng dừng lại cách cổng nhà tôi vài mét, không thể tiến vào sâu hơn. Cửa xe phía sau bật mở. Một người phụ nữ ăn vận lụa là, tóc uốn kiểu cách, bước ra. Đó chính là bà Phương, mẹ của Khoa. Ngay khi bàn chân đi đôi giày cao gót hàng hiệu của bà sắp chạm vào vũng bùn, bà đã vội rụt lại, gương mặt nhăn nhó đến biến dạng. Bà giơ tay lên, phẩy phẩy trước mũi như thể đang ngửi phải thứ gì kinh khủng lắm.

“Trời đất ơi! Cái chỗ gì mà hôi hám, bẩn thỉu thế này?” — bà ta buông một câu, giọng đầy miệt thị và khinh khỉnh.

Khoa bước ra từ ghế lái, gương mặt anh có chút khó xử. “Mẹ, trời mới mưa nên đường hơi bẩn thôi ạ. Mình vào nhà đi mẹ.”

Nhưng bà Phương không hề nhúc nhích. Bà liếc con trai một cái sắc lẹm, rồi đanh giọng đến mức cả khu ngõ nhỏ đang tò mò hóng chuyện đều nghe thấy:
“Vào? Vào cái chuồng heo này à? Thôi, tôi không vào đâu! Muốn bàn chuyện thì bảo nhà gái tự vác xác lên thành phố mà gặp tôi, chứ tôi không đời nào bước chân vào cái ngõ đầy bùn, toàn phân gà phân lợn thế này! Con nhìn xem, có khác gì cái ổ chuột không?”

Người dân xung quanh bắt đầu tụ tập ngày một đông. Tiếng xì xào, bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ. Tôi đứng chết lặng sau cánh cổng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi tay tôi run lên bần bật, không phải vì sợ, mà vì uất nghẹn. Những lời nói của bà như những nhát dao vô hình, đâm thẳng vào lòng tự trọng của tôi và cả gia đình.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy…” Khoa yếu ớt can ngăn, nhưng giọng anh chìm nghỉm trong cơn thịnh nộ của mẹ mình.

Bà Phương quay sang tôi, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân với vẻ soi mói.
“Cô là My đấy à? Nhìn cũng sáng sủa, sao lại chấp nhận sống ở cái nơi thế này? Mà nói thật nhé, con trai tôi học hành đàng hoàng, tốt nghiệp trường danh tiếng, làm việc ở công ty lớn, tương lai sáng lạn. Còn con gái nhà này, cô tự nhìn quanh xem có cái gì? Hay là… lỡ đang chửa hoang rồi tính kế đổ cho con trai tôi?”

Câu nói cuối cùng như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Xung quanh, tiếng xì xào càng lúc càng lớn. Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt thương hại, tò mò và cả chế giễu đang đổ dồn về phía mình.

“Cô ta có quỳ xuống đây xin tôi,” bà Phương chỉ tay xuống vũng bùn trước mặt, giọng a dua, “thì tôi cũng không bao giờ đồng ý cho một đứa con gái nhà quê, không biết chừng còn chẳng trong sạch, bước chân vào làm dâu nhà tôi đâu! Đừng có mơ!”

Tôi nhìn Khoa, ánh mắt cầu cứu. Tôi mong anh sẽ làm gì đó, nói gì đó để bảo vệ tôi, bảo vệ danh dự của gia đình tôi. Nhưng anh chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt, im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng của anh còn làm tôi đau hơn vạn lần những lời sỉ nhục của mẹ anh.

Cả xóm nhỏ im phăng phắc. Bà mẹ chú rể vẫn đứng đó, tay chống nạnh, miệng vẫn chưa chịu khép lại sau khi tuôn ra những lời độc địa. Bà ta hả hê nhìn tôi, chờ đợi một phản ứng yếu đuối, một lời van xin, hoặc những giọt nước mắt tủi hờn.

Nhưng bà ta đã lầm.


Chương 3: Sự Thật Phơi Bày

Đúng lúc ấy, cánh cổng nhà tôi kẽo kẹt mở. Ba tôi chậm rãi bước ra. Dáng ông điềm đạm, vững chãi trong chiếc áo sơ mi trắng đã sờn vai nhưng được là ủi phẳng phiu. Ông không nhìn bà Phương, cũng không nhìn đám đông hiếu kỳ. Ánh mắt ông dừng lại nơi tôi, một cái nhìn ấm áp và trấn an. Rồi ông mới từ tốn cất lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng, rõ ràng từng chữ một.

“Xin lỗi bà, bà nói khu ngõ này bẩn à?”

Bà Phương hơi khựng lại, có lẽ bất ngờ trước sự bình tĩnh của ba tôi. Bà ta vênh mặt lên: “Không bẩn thì là gì? Hay mắt tôi có vấn đề?”

Ba tôi khẽ lắc đầu, một nụ cười nhẹ thoáng trên môi. “Mắt bà không có vấn đề. Chỉ là tầm nhìn của bà có lẽ hơi hạn hẹp. Toàn bộ khu đất từ đầu ngõ này vào, bao gồm cả mấy mảnh vườn xung quanh… đều là đất của nhà tôi cả đấy.”

Một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm cả con ngõ. Bà Phương chết sững, miệng há hốc, chưa kịp tiêu hóa thông tin. Ba tôi cũng không cho bà ta thời gian để phản ứng. Ông nhẹ nhàng rút trong túi áo ra một tập hồ sơ được bọc cẩn thận trong túi nilon, rồi từ tốn lật mở từng trang.

“Còn đây,” ông chỉ vào một trang tài liệu có dấu đỏ chói, “là giấy tờ quy hoạch và chuyển nhượng khu đất vàng mà công ty bất động sản Hoàng Gia của bà đang rất muốn mua để xây dựng khu nghỉ dưỡng sinh thái cao cấp.”

Bà Phương trợn tròn mắt, đôi môi bắt đầu run rẩy. Công ty Hoàng Gia chính là tâm huyết cả đời của bà ta, và dự án khu nghỉ dưỡng này là canh bạc lớn nhất, quyết định sự sống còn của công ty trong giai đoạn khó khăn hiện tại. Bà ta đã theo đuổi nó suốt nửa năm qua nhưng vẫn bị tắc ở khâu phê duyệt cuối cùng.

“Sao… sao ông lại có cái này?” bà ta lắp bắp.

Ba tôi không trả lời. Ông chỉ lật sang trang cuối cùng, nơi có hàng loạt chữ ký. Ông chỉ vào một chữ ký thanh tú, dứt khoát ở mục quan trọng nhất: “Người Phê Duyệt Cuối Cùng”.

“Người ký duyệt bản quy hoạch này, quyết định xem công ty của bà có được mua mảnh đất đó hay không,” ba tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, “chính là con gái tôi – My.”

Như có một tiếng sét đánh ngang tai, bà Phương lảo đảo, phải vịn vào cánh cửa xe mới đứng vững được. Bà ta quay phắt lại nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ khinh miệt mà thay vào đó là sự hoảng loạn và không thể tin nổi.

“Cô… cô là người của Tập đoàn An Phú?”

Tập đoàn An Phú là chủ đầu tư thực sự của toàn bộ khu đất này, một ông lớn trong ngành bất động sản mà công ty Hoàng Gia của bà Phương chỉ là một đối tác nhỏ đang cố gắng chen chân vào dự án.

Đến lúc này, tôi mới khẽ mỉm cười. Nụ cười vừa dịu dàng, vừa lạnh lẽo. Tôi bước ra khỏi cổng, đôi chân trần giẫm lên nền đất ẩm mà không hề ngần ngại.

“Vâng, thưa bác. Cháu hiện đang là Trưởng phòng Pháp lý của An Phú. Toàn bộ hồ sơ pháp lý của dự án này đều do một tay cháu phụ trách.”

Cả khu ngõ vỡ òa trong tiếng xì xào kinh ngạc. Bà mẹ chú rể mặt tái mét như tàu lá chuối, môi mấp máy không nói nên lời. Hóa ra, người con gái mà bà ta vừa sỉ nhục là “nhà quê”, “chửa hoang”, không xứng đáng làm dâu nhà bà, lại chính là người đang nắm trong tay vận mệnh của cả gia tài nhà bà.

Bà ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, méo mó đến thảm hại, rồi quay sang Khoa, giọng ngọt xớt một cách giả tạo:
“Khoa à… thì ra là… mẹ hiểu lầm. Mẹ chỉ là lo cho con sau này vất vả thôi mà… Ai ngờ con dâu tương lai của mẹ lại tài giỏi thế này…”

Nhưng Khoa chỉ cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của tôi. Anh lặng lẽ nói một câu, giọng đầy xấu hổ và cay đắng:
“Mẹ sợ con khổ, nhưng chính mẹ mới là người khiến con phải xấu hổ nhất lúc này.”


Chương 4: Nơi Nào Không Có Lòng Người

Không khí trong ngõ vẫn đặc quánh lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, chờ đợi. Họ chờ xem tôi sẽ làm gì, sẽ nói gì sau khi đã lật ngược tình thế một cách ngoạn mục. Liệu tôi có hả hê sỉ vả lại bà Phương? Liệu tôi có ra điều kiện ép buộc bà ta phải xin lỗi?

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi nhẹ nhàng quay người, cúi chào họ hàng hai bên đang đứng ở sân nhà, rồi chào cả những người hàng xóm đang vây quanh. Sau đó, tôi nhìn thẳng vào bà Phương, rồi nhìn sang Khoa, cất lên một câu nói mà có lẽ cả đời này họ sẽ không bao giờ quên. Giọng tôi không lớn, nhưng đủ để tất cả phải nín lặng.

“Thưa bác, thưa anh. Con không cần ai phải quỳ xuống để được bước vào nhà ai cả. Con cũng không cần một đám cưới được xây dựng trên sự khinh miệt và tính toán.”

Tôi dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

“Hôm nay, con cứ nghĩ đây là ngày vui khi hai gia đình gặp mặt. Nhưng hóa ra, nó lại là ngày may mắn nhất đời con. May mắn vì con đã nhìn rõ được lòng người trước khi quá muộn.”

Tôi nhìn vào mắt Khoa, đôi mắt anh lúc này đã ngấn lệ. “Anh à, em yêu anh. Nhưng em không thể bước vào một gia đình mà ở đó, ba mẹ em bị xem thường, và bản thân em bị sỉ nhục. Em cũng không thể sống cùng một người chồng đã im lặng khi người anh yêu thương nhất bị tổn thương.”

Rồi tôi quay lại phía bà Phương. “Bác ạ, sự giàu có không nằm ở những thứ bác khoác lên người, hay chiếc xe bác đi. Sự giàu có thực sự nằm ở nhân cách. Và nơi nào không có lòng người, thì dù dát vàng dát bạc… vẫn bẩn thôi.”

Câu nói của tôi như một cái tát cuối cùng, nhưng không phải bằng tay, mà bằng sự thật. Tôi đã dùng chính từ “bẩn” mà bà ta miệt thị gia đình tôi để định nghĩa lại con người bà.

Nói xong, tôi quay lưng, nắm lấy tay ba tôi và cùng ông bước vào nhà, đóng cánh cổng gỗ lại một cách dứt khoát. Bỏ lại sau lưng một sự thật bẽ bàng, một người mẹ chồng hụt đang chết lặng, và một tình yêu vừa tan vỡ.

Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng Khoa gọi tên tôi trong tuyệt vọng, tiếng bà Phương cố gắng giải thích, và rồi là tiếng động cơ xe nổ máy. Chiếc ô tô sang trọng quay đầu rời đi trong sự khó khăn, bánh xe lún sâu vào vũng bùn như chính sự nhục nhã của chủ nhân nó.

Bà Phương đứng chết lặng giữa con ngõ, nhìn theo chiếc xe của con trai, mặt méo xệch đúng nghĩa đen. Cơn mưa rào lúc nãy đã tạnh, nhưng một cơn mưa khác, cơn mưa của sự thật và hậu quả, chỉ vừa mới bắt đầu trút xuống cuộc đời bà.

Và cả làng tôi, ai nấy đều thì thầm với nhau một câu mà sau này đã trở thành giai thoại:
“Nghiệp đến nhanh như một cơn mưa rào đầu ngõ.”