Chưa ng/uôi n/ỗi đa/u cũ, mẹ già ng/ã qu/ỵ khi thấy con gái thứ 2 nằ::m lạ::nh dưới a/o đúng ngày gi/ỗ chị gái ruột

Bà Lan ngồi bên mâm cơm cúng, ánh mắt trống rỗng nhìn vào di ảnh của chị gái, cô Hoa, trên bàn thờ. Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của Hoa, nhưng nỗi đau trong lòng bà vẫn như mới hôm qua. Căn nhà nhỏ ở làng quê miền Trung lặng lẽ, chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ lá và tiếng tí tách của nhang cháy. Bên cạnh bà, bé Minh, đứa con trai 18 tháng tuổi, đang bi bô chơi với chiếc xe đồ chơi cũ kỹ, thứ mà bà nhặt được từ đống đồ cũ của chị gái để lại.

Bà Lan từng là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ba năm qua, kể từ khi Hoa qua đời vì tai nạn giao thông, bà như mất đi một phần linh hồn. Hoa không chỉ là chị gái, mà còn là người bạn tâm giao, người đã hy sinh cả thanh xuân để nuôi bà khôn lớn khi cha mẹ qua đời sớm. Giờ đây, bà Lan sống cùng chồng và bé Minh trong căn nhà cũ, nơi từng đầy ắp kỷ niệm của hai chị em.

Sáng hôm đó, làng quê yên bình như mọi ngày. Mùi hương của mâm cỗ cúng bay khắp nhà, xen lẫn mùi nhang trầm. Bà Lan bận rộn chuẩn bị, vừa nấu nướng, vừa dỗ dành bé Minh. Chồng bà, anh Tùng, đã đi làm từ sớm ở xưởng gỗ cách làng vài cây số. Trong lòng bà, ngày giỗ luôn là dịp để bà đối diện với nỗi đau, nhưng cũng là cơ hội để bà nói lời xin lỗi với chị gái – lời xin lỗi mà bà chưa bao giờ có cơ hội thốt ra khi Hoa còn sống.

Hồi đó, hai chị em từng cãi nhau vì chuyện bà Lan muốn rời làng lên thành phố lập nghiệp. Hoa phản đối kịch liệt, bảo rằng làng quê là nơi an toàn, là nhà, là tổ ấm. Nhưng Lan, với khát khao tuổi trẻ, đã bỏ đi, để lại Hoa một mình trong căn nhà này. Khi bà trở về, Hoa đã không còn. Chiếc xe tải mất lái trên con đường đèo đã cướp đi mạng sống của chị gái bà, để lại bà với nỗi ân hận không nguôi. “Giá mà hôm đó mình không bỏ đi…” – câu nói ấy ám ảnh bà mỗi đêm.

Hôm nay, bà Lan cố gắng giữ bình tĩnh. Bé Minh là niềm an ủi duy nhất của bà. Cậu bé có đôi mắt to tròn, giống hệt Hoa, như thể chị gái bà vẫn đang hiện diện đâu đây. Bà đặt Minh ngồi trên chiếc chiếu nhỏ, cho cậu bé chơi với chiếc xe đồ chơi, rồi quay vào bếp tiếp tục chuẩn bị. Tiếng Minh bi bô vang lên, hòa lẫn với tiếng chim hót ngoài vườn. Nhưng chỉ một thoáng lơ đễnh, bà không nhận ra rằng Minh đã lặng lẽ bò ra sân.

Ngoài sân, ao nước nhỏ sau nhà lấp lánh dưới ánh nắng. Đó là cái ao mà chị em bà từng chơi đùa thời thơ ấu, nơi Hoa từng dạy bà cách bắt cá, cách thả diều. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành một mối nguy mà bà Lan không lường trước. Minh, với sự tò mò của một đứa trẻ, bò đến gần mép ao, bị thu hút bởi ánh nước lấp loáng. Chiếc xe đồ chơi lăn xuống nước, và Minh vươn người theo, không biết rằng mình đang tiến gần đến lằn ranh sinh tử.

Khi bà Lan bước ra sân, gọi tên Minh, trái tim bà như ngừng đập. Cậu bé không còn ở trên chiếu. Chiếc xe đồ chơi đã biến mất. Một linh cảm kinh hoàng khiến bà chạy vội ra ao. Dưới mặt nước đục ngầu, bà nhìn thấy một bóng nhỏ bất động. Tiếng thét của bà xé tan không gian yên tĩnh của buổi trưa làng quê. Bà lao xuống ao, nước ngập đến ngực, lôi Minh lên bờ. Nhưng cậu bé đã không còn thở. Đôi mắt to tròn, giống hệt Hoa, giờ đây khép chặt, khuôn mặt tái nhợt như một bức tượng nhỏ.

Bà Lan ôm chặt Minh vào lòng, gào khóc. Tiếng khóc của bà vang vọng, khiến hàng xóm kéo đến. Họ cố gắng đưa Minh đi cấp cứu, nhưng tất cả đã quá muộn. Bác sĩ ở trạm y tế xã lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa. Bà Lan ngã quỵ bên xác con trai, đúng ngày giỗ chị gái. Nỗi đau cũ chưa nguôi, nay lại chồng chất thêm nỗi đau mới, như một nhát dao cứa vào tim bà.

Trong cơn mê man sau cú sốc, bà Lan mơ thấy Hoa. Chị gái đứng bên ao, mặc chiếc áo dài trắng mà bà yêu thích, ánh mắt dịu dàng nhưng buồn bã. Hoa không nói gì, chỉ chỉ tay về phía căn nhà. Khi bà Lan tỉnh dậy, bà thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh là những người hàng xóm đang an ủi. Nhưng điều kỳ lạ là, trong tay bà, là chiếc xe đồ chơi của Minh – thứ mà bà chắc chắn đã thấy lăn xuống ao.

Bà run rẩy đứng dậy, bước ra sân. Dưới gốc cây xoài già, nơi Hoa từng ngồi kể chuyện cho bà nghe, bà tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ bị vùi dưới đất. Đó là thứ mà Hoa đã giấu trước khi qua đời, điều mà bà chưa bao giờ biết đến. Bên trong hộp là một lá thư tay của Hoa, viết cho bà Lan.

Lá thư kể rằng Hoa đã biết trước mình không còn nhiều thời gian. Một tháng trước tai nạn, Hoa phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng không nói với ai. Cô viết: “Lan, chị không trách em vì đã rời đi. Chị chỉ mong em sống hạnh phúc, dù ở đâu. Nếu có ngày chị không còn, hãy chăm sóc thật tốt cho con của em, vì nó là niềm vui của cả chị nữa.” Dòng cuối cùng của lá thư khiến bà Lan khựng lại: “Chị sẽ luôn ở bên em, dù là dưới bất kỳ hình dạng nào.”

Bà Lan ôm lá thư, nước mắt rơi. Bà chợt nhận ra rằng, có lẽ, chính Hoa đã dẫn bà đến chiếc hộp này, như một cách để an ủi, để nói rằng chị không bao giờ rời xa. Nhưng điều đó cũng khiến bà đau đớn hơn, vì Minh – niềm hy vọng cuối cùng của bà – đã ra đi đúng ngày giỗ của Hoa, như một sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận.

Sau tang lễ của Minh, bà Lan trở nên lặng lẽ hơn. Bà không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt bà như nhìn vào một khoảng không vô tận. Căn nhà giờ đây chỉ còn mình bà và anh Tùng, nhưng anh cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng vợ. Mỗi ngày, bà Lan ra ao, ngồi dưới gốc xoài, đọc lại lá thư của Hoa. Bà bắt đầu trồng một vườn hoa nhỏ quanh ao, như một cách để tưởng nhớ cả chị gái và con trai.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, bà Lan nhìn thấy một chú chim nhỏ đậu trên cành xoài, cất tiếng hót trong trẻo. Bà mỉm cười, lần đầu tiên sau bao ngày. Có lẽ, Hoa và Minh vẫn ở đâu đó, trong tiếng gió, trong ánh nước, trong những ký ức không bao giờ phai.